Lam Dực thở dài nói một câu: "Hoả huynh, có chủ nhân ở đây, cho dù người Hạ gia có mấy lá gan đi nữa cũng không dám đâu."
"Nếu chủ nhân đi rồi thì sao?" Tiểu Hoả lại hỏi vặn thêm một câu, Vân Phong cười ha ha: "Nếu đã đi, tất nhiên là phải khiến cho Hạ gia không còn can đảm để ức hiếp Thanh Thanh rồi."
Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Mẫn lại đến, vẫn mang dáng vẻ không tình nguyện như trước, Vân Phong cũng không nói gì, nâng bước ra ngoài, Hạ Tiểu Mẫn theo sát ở phía sau, trong lòng vẫn nhớ rõ lời gia chủ Hạ gia căn dặn, phải bám! Những gì nàng làm đều phải nhớ kĩ! Phải ghi nhớ kỹ trong lòng!
Vân Phong để mặc Hạ Tiểu Mẫn đi theo, đi tới sân của Hạ Thanh, Hạ Thanh vừa nhìn thấy Vân Phong đã vui vẻ chạy tới, khi thấy Hạ Tiểu Mẫn thì phút chốc sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.
Vân Phong kéo tay Hạ Thanh mang theo cô bé ra ngoài, Hạ Tiểu Mẫn nhìn thấy không khỏi giận dữ, sự đối xử khác biệt rõ ràng này đã khiến cho một người vẫn luôn sống trong an nhàn sungsướng như nàng phải chịu đả kích nghiêm trọng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Vân Phong mang theo Hạ Thanh đi ra khỏi Hạ gia, tất nhiên người của Hạ gia cũng thấy cảnh tượng này, không khỏi có chút tặc lưỡi, Hạ Thanh kia lại có quan hệ tốt với Vân đại nhân như vậy, Vân đại nhân thật sự coi trọng con nhóc đó sao?
Cứ đi một đường như vậy mà ra khỏi thôn, Hạ Tiểu Mẫn cũng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101904/quyen-4-chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.