"Hạ Thanh, ngươi cho rằng chỉ cần dựa vào ngươi cũng xứng để tranh với ta sao! Ngươi cho rằng chỉ dựa vào cái họ kia ngươi cũng là người của Hạ gia sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi và nương ngươi dù có chết cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ! Ngay cả mộ cũng không có!"
Hạ Thanh cắn môi, mắt nhìn vào Hạ Tiểu Mẫn trước mặt, không nói chữ nào, Vân Phong đứng trên không, trong lòng lại nhiều thêm một phần tán thưởng, có thể biết thế nào là ẩn nhẫn.
"Tiểu Mẫn, con nói xong chưa? Nói xong rồi thì trở về đi." Phụ nhân bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không hề giận vì lời cô bé kia đã nói, Hạ Tiểu Mẫn cao ngạo quay đầu lại, cứ như vậy mà mang theo đám người kia rời đi, chỉ để lại một khung cảnh tan nát.
Hai mẫu tử lẳng lặng đứng, một khắc này đã không còn bất kì căn phòng nào trong đình viện, Hạ Thanh cắn chặt môi, thân thể nhỏ bé vẫn không ngừng run rẩy, phụ nhân thở dài một tiếng bất lực, Vân Phong đáp xuống đất, đi ra khỏi không gian.
Phụ nhân nhìn thấy Vân Phong thì hơi giật mình, lại thở ra: "Cũng may cô nương không có chuyện gì, thật sự xin lỗi, xem ra ngay cả chỗ ở cũng không còn rồi." Phụ nhân nhẹ giọng cười, Hạ Thanh vẫn mang khuôn mặt quật cường đứng ở kia, Vân Phong lắc đầu: "Phu nhân có ơn cứu mạng với ra, ta không thể trách móc gì được."
Phụ nhân cố nặn ra một nụ cười, đẩy đẩy Hạ Thanh: "Thanh Thanh, mang tỷ tỷ đến nhà Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101901/quyen-4-chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.