Vân Phong nhìn mấy người khác vẫn đang trong tình trạng bị bóng dè, trước mắt mới chỉ có một mình nàng thoát khỏi sự đau đớn lặp lại không ngừng trong trí nhớ. Khẽ xoa mồ hôi trên trán mình, Nhục Cầu nhìn vết thương trên tay Vân Phong do nó cắn mà vô cùng áy náy, tuy khi cắn nó đã giảm bớt sức lực, nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ nghiêm trọng.
Vân Phong vuốt vuốt thân thể của Nhục Cầu: "Miệng vết thương này không có việc gì, ta biết ngươi chỉ muốn đánh thức ta thôi." Sau khi Nhục Cầu nghe được, gật đầu vài cái, đôi mắt to vô cùng trong trẻo. Vân Phong cười cười: "Tuy nhiên nếu muốn tỉnh lại, thì đau đớn trên thể xác không có tí tác dụng nào."
"Chủ nhân, cuối cùng thì sao lại thế này." Tiểu Hỏa thấy Vân Phong thoát được thì không khỏi thở phào, tình huống vừa rồi thực sự quá mức nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa Vân Phong đã hoàn toàn bị cắn nuốt.
Khóe môi Vân Phong giật nhẹ: "Thứ này được gọi là bóng đè. Cái gọi là bóng đè chính là phải trải qua đoạn ký ức đau khổ nhất, mà đoạnhồiức này lại không ngừng lặp lại."
Vân Phong vừa nói xong, Tiểu Hỏa và Lam Dực có vẻ đăm chiêu gật đầu: "Ta và Hoải huynh không chịu ảnh hưởng, chẳng lẽ là do chúng ta không cóhồiức thống khổ sao?" Lam Dực mở miệng nói, Vân Phong gật đầu.
"Có lẽ là thế, tình cảm của con người là thứ phức tạp nhất, vô cùng dễ dàng rơi vào một đoạnhồiức nào đó rồi không có cách nào thoát khỏi, bản thân ta thiếu chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101876/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.