Lời của lão nhân vừa nói ra, tay khẽ nhấc, không gian lại trở nên tối đen lần thứ hai. Một loại áp lực quen thuộc lại lần nữa quay trở lại, đè ép lên vai của nàng, đầu gối của Vân Phong hơi khuỵu xuống, chỉ cảm thấy cả người đều bị đè ép trong nháy mắt. Vân Phong cắn mạnh vào đầu lưỡi, cố sức ưỡn thẳng sống lưng, đứng thẳng ở kia. Áp lực trên đỉnh đầu này, tuyệt không khuất phục!
"Xì xì, không nhìn ra ngươi lại thích cậy mạnh như vậy." Giọng nói của lão nhân truyền đến từ trong hắc ám, áp lực không hiểu vì sao lại tăng thêm vài phần. Vân Phong cười cười, sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt: "Sao tiền bối lại cố chấp nhất thứ không phải là của chính mình như vậy?"
Giọng nói đột nhiên dừng lại, một tiếng cười oang oang lập tức truyền đến: "Nhẫn khế ước củatriệuhồisưlà thứ bao người tò mò, bó mật có quan hệ với nhẫn khế ước cũng tồn tại ở đó đi... Ngươi lại không mang nhẫn khế ước trên tay, thật sự là hiếm lạ nha! Ngươi giao hay không giao?" Thân thể lão nhân tựa hồ như đã lướt qua bên người Vân Phong, trước mắt Vân Phong trừ bỏ bóng tối thì cũng không thể nhìn thấy cái gì, mà theo thời gian trôi qua, áp lực lại càng tăng thêm vài phần so với lúc trước!
"Không giao!" Hai chữ được bật ra từ hàm răng của Vân Phong. Vân Phong đột nhiên nắm chặt tay như liều chết mà đứng ở chỗ kia, vẫn cứ không chịu khuất phục. Lão nhân tựa hồ cũng có chút tức giận: "Hay cho một nha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101866/quyen-3-chuong-56-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.