Chương trước
Chương sau
Vân Thăng nghe xong thì kích động đến đỏ mặt, nhớ lại cảnh Vân Khải chết thảm, không khỏi giận dữ: “Nhị đệ… quả nhiên bị Lâm Gia hại, mẫu thân cũng chết vì thương tâm quá độ, tất cả đều do Lâm Gia, bọn chúng thật đáng chết!”
Vân Cảnh vẻ mặt ẩn nhẫn, trong lòng kích động và phẫn hận, Vân Khải chết Người Vân Gia đều đoán là Lâm Gia gây nên, nhưng không có chứng cớ, chỉ có thể nuốt hận, bây giờ Lâm Sâm chính mồm thừa nhận, tất cả mối hận quy về một chỗ, có thể phát tiết ra tại khắc này.
“Lâm thị không chỉ đoạt gia sản Vân Thị ta, còn hại chết huyết mạch Vân Thị, bọn chúng sẽ phải trả giá đắt!” Vân Cảnh giận dữ, làm gia chủ đời này của Vân Thị, tất cả những gì Vân Thị mất đều phải lấy lại, không thiếu một phần!
Vân Phong thấy đại ca cùng phụ thân kích động thì gật đầu, mấy trăm năm bị Lâm Gia chèn ép rốt cục Vân Gia có thể ngẩng cao đầu, lấy lại mọi thứ thuộc về mình.
“Phụ thân, đại ca, chúng ta đi thôi, cho Lâm Tuyền một kinh hỉ.” Vân Phong đỡ Lâm Miểu trên mặt đất lên còn có đầu Lâm Sâm, mỉm cười với phụ thân và đại ca, Vân Thăng và Vân Cảnh cũng cười hiểu ý, nhiều năm hậm hực và buồn khổ đã được phóng thích, bọn họ cũng biết, Vân Gia sở dĩ có thể có quang cảnh hôm nay, có thể chính đại quang minh như thế đều bởi vì nàng, Vân Phong!
“Chủ nhân muốn đi làm việc?” Mắt Tiểu Hỏa phát ra lửa nóng, hai người chết thảm hôm nay còn chưa đủ cho nó hoạt động gân cốt, nghe Vân Phong nói, Tiểu Hỏa không khỏi nóng ruột, cọ đi cọ lại như điên.
Vân Phong cười cười, Nhục Cầu không biết đã ra từ lúc nào, lẩn trên vai Vân Phong, thân mình tròn vo mũm mĩm nhéo Tiểu Hỏa, có chút cười nhạo, Tiểu Hỏa trừng mắt nhìn qua, Nhục Cầu không sợ, ngược lại chổng mông vào Tiểu Hỏa, càng đùa dai.
“Cục thịt kia, sớm muộn gì cũng có một ngày ta giải quyết ngươi……” Tiểu Hỏa không dám lỗ mãng Trước mặt Vân Phong, chỉ có thể hung hăng nói nhỏ, nhưng Nhục Cầu xoay người càng hăng say, như muốn làm nó tức điên.
Hành động của hai ma thú chọc cười mấy người Vân Phong, không khí lập tức dịu xuống, không nặng nề như vừa rồi nữa, Vân Phong mím môi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một nụ cười gần như mị hoặc.
“Vậy thì cùng đi, chúng ta đi!” Dáng người mảnh khảnh dẫn đầu, ngay sau đó là Vân Cảnh, trên mặt ông lộ ra nụ cười dị thường vui mừng, nhìn dáng người nhỏ bé của nữ nhi, lòng tràn đầy trấn an, thân ảnh cũng đuổi theo nhảy về phía trước.
Vân Thăng nhìn phụ thân mình và muội muội đều đi trước, không khỏi cười khổ vài tiếng, bọn họ có phải đã quên mình là một ma pháp sư không? Tốc độ của hắn làm sao có thể so được với hai người? Vân Thăng đứng nơi đó, có chút bất đắc dĩ, nhưng một tiếng quát khẽ đầy phiền chán vang lên.
“Nhân loại, ngươi còn ngẩn ra gì nữa?”
Vân Thăng sửng sốt, giờ mới thấy hóa ra Tiểu Hỏa còn chưa đi, lập tức cũng hiểu được Vân Phong không quên mình là ma pháp sư, chẳng qua bây giờ tình hình……
“Ý của các hạ chẳng lẽ……”
“Dông dài!” Tiểu Hỏa không phí thời gian ba hoa với Vân Thăng, lập tức miệng sói hé ra, ngậm lấy người Vân Thăng, thân hình vừa động hóa thành một luồng sáng màu đỏ sậm đuổi theo Vân Phong.
Tối nay, từ khi Lâm Sâm và Lâm Miểu ra ngoài Lâm Tuyền vẫn đứng ngồi không yên, mí mắt hắn đột nhiên dựng lên, khiến trong lòng hắn càng thêm bất an, nghĩ đến thời gian, Lâm Sâm và Lâm Miểu chắc đã sắp về, đội hình hắn thuê có thể nói là cường đại vô cùng, đối phó với bọn nhãi Vân Gia không cần thời gian nhiều như vậy, nhưng vì sao lại chẳng nghe được tin gì? Hai đệ đệ cũng mất liên hệ, càng khiến Lâm Tuyền khó hiểu là, không thấy bóng dáng hai cao thủ đi giải quyết Vân Thăng kia.
Co dù một già một trẻ Vân Gia khó đối phó, nhưng Vân Thăng thì sao, ma pháp sư cấp 2, chiến sĩ ngũ cấp tiện tay là chụp chết, sao lại chẳng thấy tin gì cả?
Lâm Tuyền đứng ngồi không yên đi tới đi lui ở đại sảnh Lâm Gia, lông mi hoàn toàn nhíu chặt, thời gian từ từ trôi qua, Lâm Tuyền bất an càng ngày càng nhiều, khác thường, quá mức khác thường!
Chẳng lẽ…… Là có gì ngoài ý muốn? Lâm Tuyền bồn chồn, chẳng lẽ những người hắn phái ra đi đã thất bại? Nghĩ đến khả năng này Lâm Tuyền dựng thẳng tóc gáy, bốn ngũ cấp một lục cấp, nếu đội hình như vậy cũng vô phương trước Vân Gia, như vậy Lâm Gia cũng chỉ có một con đường để đi, lập tức rời khỏi Xuân Phong Trấn!
Người bất an, lòng như bị kiến cắn, rất nhiều rủi ro có thể xảy ra khiến Lâm Tuyền có chút bối rối, cao thủ không có tin tức thì thôi, nhưng hai đệ đệ hắn thì không thể, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải trở về mới đúng!
Nhưng Lâm Tuyền cũng thật không ngờ, bọn họ thật ra đã chạy trốn, nhưng Vân Phong và Vân Cảnh truy kích, không còn mấy cao thủ giúp đỡ, Lâm Sâm và Lâm Miểu hai tam cấp giai đoạn trước, có năng lực chạy trốn thế nào?
Đang lúc Lâm Tuyền phiền chán bất an đến tận đỉnh, đột nhiên nhận ra một hơi thở quen thuộc xông vào Lâm Gia, Lâm Tuyền mừng rỡ, đó là tam đệ Lâm Miểu!
“Tam đệ!” Lâm Tuyền bước ra chính sảnh, vừa ra quả nhiên thấy được thân ảnh Lâm Miểu, nhưng sắc mặt vui mừng lại ngưng kết thành băng trong nháy mắt, thần sắc Lâm Tuyền đột nhiên biến đổi, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Lâm Miểu bị trói trong tay một người, trên gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của người đó là nụ cười lạnh băng, mà tay kia của nàng rõ ràng là đầu của Lâm Sâm!
Lâm Sâm chết không nhắm mắt hai mắt mở to, giống như oán giận cùng phẫn hận, Lâm Tuyền dần đỏ mắt, nhị đệ Lâm Sâm của hắn, đã chết!
Vân Phong lạnh lùng cười, tiện tay ném đầu Lâm Sâm xuống, Lâm Tuyền chau mày, thân hình vẫn chưa động, hắn không quên, nhị đệ tuy đã chết, nhưng Lâm Miểu còn sống, còn đang ở trong tay Vân Phong.
“Gia chủ Lâm Gia không ngủ à, có phải đang nhớ Vân Gia chúng ta?”
Lâm Tuyền không trả lời, chỉ âm trầm nhìn Vân Phong, trong chớp mắt Lâm Tuyền lĩnh ngộ được, cao thủ phái đi đều thất bại, bằng không hai đệ đệ hắn sao có thể có kết cục như vậy! Bốn ngũ cấp cùng một lục cấp không thể giết chết Vân Phong, con nhãi này đến tột cùng khủng bố đến mức nào……
Vân Cảnh đi theo vào, đứng bên cạnh Vân Phong, Lâm Tuyền thấy Vân Cảnh xuất hiện, không khỏi mở miệng trầm giọng nói, “Gia chủ Vân Gia, Lâm thị và Vân Thị mặc dù có ân oán, nhưng cũng là chuyện bề trên, Lâm Mông Lâm Gia chết trên tay Vân Phong, nay nhị đệ lại chết trong tay Vân Gia, tất cả, chắc đã đủ rồi chứ.”
Vân Thăng đến sau, Tiểu Hỏa không vào, Vân Phong dặn dò đừng cho Lâm Gia phát hiện ra nó, nghe được lời Lâm Tuyền, Vân Thăng thực sự muốn hét to, đúng? Vân Gia bị đoạt gia sản, bị Lâm Gia vũ nhục, Lâm Gia mưu hại Người Vân Gia, Lâm Tuyền cảm thấy chỉ bằng hai mạng người là đủ ư?
Vân Cảnh khẽ tiến lên một bước, lạnh lùng cười với Lâm Tuyền, trong mắt có uy áp và giận dữ khiến người ta không thể bỏ qua!
“Lâm Tuyền, ngươi đang nói đùa à?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.