Chương trước
Chương sau
- Tu La tiền bối ở Tu La lộ?

Lâm Minh vốn có nhiều suy doán về chủ nhân Tu La lộ đi đâu, hắn từng nghĩ có khi nào chủ nhân Tu La lộ ở Hắc Ám Thâm Uyên hay Mộ Ma Thần không?

Bây giờ Lâm Minh mới biết chủ nhân Tu La lộ luôn trong thế giới m,ình sáng tạo ra, chưa từng rời đi.

Mặc gật đầu nói:

- Chủ nhân ở tại đây, chủ nhân luôn chờ, đã đợi trăm ức năm. Gặp chủ nhân rồi ngươi sẽ biết ngọn nguồn sự việc,thắc mắc trong lòng đều được giải đáp.

Triệt và Mặc nói xong bay hướng Tu La hải, bọn họ không dùng truyền tống trận mà trực tiếp xé rách hư không, lướt qua đại hoang.

Hình dạng Tu La lộ rất kỳ lạ, hình hẹp dài ngoằn giống con đường nên được tên này. Hai đầu ‘con đường’ là trong và ngoài Tu La lộ, đại hoang là ranh giới của chúng nó. Dù là Võ giảcực hạn Thiên Tôn cũng đừng mơ vượt qua, phải đi truyền tống trận.

Nhưng với Triệt và Mặc thì xuyên qua đại hoangdễ như trở bàn tay.

Triệt và Mặc không ngừng mở ra đường hầm không gian, mọi người chỉ mất nửa ngày đã đến Tu La hải.

Tu La hài là lối vào thử luyện cuối cùng, mỗi khi thử luyện cuối cùng mở ra là hào kiệt các phương Tu La lộ sẽ tụ tập ở Tu La hải.

Biển này sâu không lường được, có thể nhấn chìm ngôi sao.

Đồn rằng sâu trong Tu La hải có nhiều mê cung không gian, vòng xoáy loạn lưu, thậm chí tồn tại mãnh thú đẳng cấp Chân Thần. Võ giảTu La lộ không người nào dám vào sâu trong Tu La hải.

Không ai biết đại dương này sâu bao nhiêu.

Hôm nay Lâm Minh biết mình phải xuống đáy biển Tu La hải.

Trước mặt Lâm Minh là Triệt và Mặc vận chuyển năng lượng mở ra con đường trong Tu La hải, hắn dọc theo con đường bay xuống dưới.

Tốc độ của họ rsiêu mau, Lâm Minh không biết lặn xuống sâu bao nhiêu, đại dương như vô tận.

Lâm Minh hỏi:

- Tu La tiền bối ở đáy Tu La hải?

Triệt lắc đầu nói:

- Nói vậy cũng không chính xác, ngươi sẽ biết ngay, chúng ta sắp đến nơi rồi.

Triệt và Mặc giảm chậm tốc độ, xuyên qua hắc ám đặc quánh, nước biển dày nặng áp lực lớn Lâm Minh đã thấy đáy biển Tu La hải.

Đáy biển màu xám đậm không chút sự sống, một sơn mạch cao lớn kéo dài mấy ngàn dặm giắt ngang chỗ này.

Lâm Minh nhìn sơn mạch đáy biển hùng vĩ kia, lòng máy động. Lâm Minh nhạy bén nhận ra sơn mạch đáy biển này khác lạ.

Nhìn như nó trầm lắng nhưng thật ra có dao động sinh mệnh.

Đây không phải một dãy núi mà là con rắn to bị bụi bặm phủ kín.

Lâm Minh mắt lóe tia sáng:

- Mãnh thú đẳng cấp Chân Thần.

Mặc nói:

- Đúng vậy! Nó tên là Ám, người thủ hộ khu vực biển này, nếu có Võ giảTu La lộ xông vào thì nó phụ trách xua đuổi. Chúng ta vào đi.

Mặc điểm nhẹ vào sâu trong đại dương, nước biển bình tĩnh trước mắt bọn họ chợt dậy sóng ngầm, không gian vặn vẹo chậm rãi giãn ra, hình thành một vòng xoáy đáy biển hút Lâm Minh vào.

Tiếp theo, nước biển biến mất.

Áp lực đáy Tu La hải siêu khủng, Lâm Minh chợt cảm giác người nhẹ hẫng, hắn đi tới không gian kỳ lạ.

Không gian này không lớn, phạm vi chỉ chừng mấy chục trượng. Thấy cảnh này lòng Lâm Minh rung lên.

- Không gian này... Đây là...

Lâm Minh giương mắt quan sát mọi thứ toàn là điêu khắc một loại tinh thạch màu tím.

Bàn ghế, mặt đất, giường tinh thạch...

Tinh thạch này trong suốt lấp lánh như thủy tinh nhưng Lâm Minh chưa bao giờ gặp, hắn chỉ vuốt nhẹ đã từ trong đó cảm nhận năng lượng mênh mông như biển, giống như khi Lâm Minh chạm kvào tinh thạch là thể tụ tập năng lượng tinh thuần nhất.

Óc Lâm Minh lóe lên một cái tên:

- Tử tinh?

Tinh thạch màu tím gọi là tử tinh thì thích hợp nhất.

Tử tinh, bản nguyên tử tinh...

- Chẳng lẽ...

Lâm Minh đang nghĩ ngợi bỗng một thanh âm mờ mịt quanh quẩn trong không gian tử tinh.

- Ngươi ở chỗ này là động phủ trước kia ta lấy bản nguyên tử tinh làm gốc luyện chế ra, ta đặt tên cho nó là Tử Tinh thiên cung. Nhưng vì luyện chế nó tiêu haonăng lượng và thiên tài địa bảo quá nhiều, ta phải thu nhỏ lại kích thước của nó, cuối cùng luyện chế ra chỉ cỡ mấy chục trượng.

Thanh âm đột nhiên vang lên chất chứa uy nghiêm cổ xưa, cho ngươi cảm giác kỳ diệu. Nghe thanh âm này làm linh hồn Lâm Minh hơi cộng minh, hắn biết đó là cộng minh từ pháp tắc Tu La.

Thanh âm này dẫn đến pháp tắc Tu La trong cơ thể Lâm Minh chấn động.

Lâm Minh hít sâu một hơi, cúi sát đầu. Lâm Minh biết chủ nhân thanh âm là người hôm nay hắn muốn gặp.

Lâm Minh kích động nói:

- Vãn bối Lâm Minh, bái kiến Tu La tiền bối!

Nhân vật trong truyền thuyết hôm nay đã xuất hiện trước mặt hắn!

Một lãnh tụ nhân tộc sống trăm ức năm, từ trăm ức năm trước chủ nhân Tu La lộ đã là đệ nhất nhân Tam Thập Tam Thiên.

Lâm Minh vái hơn mười giây mới ngẩng đầu lên, trước mắt hắn vẫn là trống rỗng. Lâm Minh còn ở trong động phủ đúc bằng tử tinh, không thấy bóng dáng chủ nhân Tu La lộ đâu, trống rỗng như hư không.

- Không cần tìm, cơ thể của ta đa phần đã dung nhập Tu La lộ. Tử Tinh Thiên Cung ngươi đang ở là nền tảng Tu La lộ, cho nên ta mới khiến ngươi tới đây.

Vẫn là thanh âm uy nghiêm xa xưa quanh quẩn bên tai Lâm Minh. Thân thể hợp nhất với Tu La lộ?

Lâm Minh giật bắn người, chủ nhân Tu La lộ dung hợp cùng Tu La lộ!

- Tiền bối, cơ thể của tiền bối dung hợp với Tu La lộ vậy chẳng phải là tiền bối không thể rời khỏi Tu La lộ sao?

Nếu vì lý do này thì có thể giải thích tại sao chủ nhân Tu La lộ không xuống tay với Hồn Đế, nhưng tại sao chủ nhân Tu La lộ phải làm như vậy?

- Ta biết trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, ta cũng biết hôm nay ngươi đến đây không chỉ vì những thắc mắc này còn vì muốn ta cứu một nữ nhân giúp ngươi.

Lời của chủ nhân Tu La lộ làm tim Lâm Minh rung lên.

Lâm Minh cúi sát đầu:

- Tu La tiền bối, ái thê của vãn bối bị Hồn Đế cướp đi, xin tiền bối hãy chỉ cho vãn bối con đường sáng!

Lâm Minh biêt rõ hắn có làm gì cũng khó thể cứu Thánh Mỹ ra, đặt trước mặt hắn chỉ có một con đường chết. Duy nhất chủ nhân Tu La lộ là có thể chỉ bảo cho Lâm Minh.

Nhưng nghe Lâm Minh hỏi, thanh âm uy nghiêm lặng im.

Lâm Minh cắn răng kiên nhẫn chờ đợi.

Thật lâu sau chủ nhân Tu La lộ khẽ thở dài:

- Có lẽ sự việc khác với ngươi tưởng tượng, Hồn Đế bắt cóc thê tử của ngươi không phải vì uy hiếp ngươi, khiến ngươi chui đầu vô lưới mà có lý do khác.

Lâm Minh kinh ngạc kêu lên:

- Lý do khác?

Chẳng lẽ Hồn Đế bắt cóc Thánh Mỹ chỉ là vì trả thù?

Hồn Đế nên hiểu rằng nếu giết Thánh Mỹ thì trừ cchọ giận Lâm Minh ra không hề giúp ích gì cho đại nghiệp của gã.

Với tính cách của Hồn Đế sẽ không vì trút giận mà lmà chuyện vô nghĩa như vậy.

Lâm Minh sốt ruột nói:

- Xin tiền bối chỉ bảo cho!

Chủ nhân Tu La lộ nói:

- Ta đang cảm giác bản nguyên tử tinh chấn động có lẽ... Hồn Đế đã đứng trên Vĩnh Hằng chi bích.

- Cảm ứng bản nguyên tử tinh khiến ta đoán rằng có lẽ Hồn Đế bồi dưỡng thê tử của ngươi vì một mục đích, nếu suy đoán này là chính xác thì đã định trước ngươi không cứu nàng được.

Lời chủ nhân Tu La lộ làm lòng Lâm Minh chùng xuống, đôi tay khẽ run.

Mục đích của Hồn Đế...

Vĩnh Hằng chi bích...

bản nguyên tử tinh...

Khi Hồn Đế bắt Thánh Mỹ đi, phản ứng đầu tiên của Lâm Minh là Hồn Đế muốn uy hiếp hắn. Giờ Lâm Minh chợt nhận ra ngay từ đầu hắn đã sai.

Hồn Đế bồi dưỡng Thánh Mỹ là có mục đích, chính nàng cũng không biết mục đích đó là gì.

Hồn Đế xuất quan, chẳng những vì đánh chết Lâm Minh còn vì Thánh Mỹ.

Ngay từ đầu Lâm Minh đã hiểu sai, không thể cứu được Thánh Mỹ.

Không cứu được...

Không... Cứu...

Lâm Minh thẫn thờ, hắn ôm hy vọng cuối cùng tìm đến chủ nhân Tu La lộ, nhưng nhận được câu trả lời càng làm cho hắn tuyệt vọng.

***

Lúc này cách tầng tầng không gian, Hắc Ám Thâm Uyên.

Đây là một mảnh đất mênh mang không giới hạn, không thấy tận cùng.

Trên mảnh đất này rải rác vô số xương gãy, tràn ngập xám xịt tĩnh mịch.

Những khúc xương do Ác Ma cường đại, hùng chủ Tam Thập Tam Thiên cường đại từ ức vạn năm trước để lại. Tuy bị năm tháng xâm thực nhưng chúng nó vẫn lấp lánh ánh sáng pháp tắc.

Hắc ám, sát khí, tử vong, đây chính là toàn bộ mảnh đất, nơi đây là Vĩnh Hằng chi bích của Hắc Ám Thâm Uyên!

Hồn Đế đứng trên Vĩnh Hằng chi bích, cảm nhận lực lượng dâng trào trong thiên địa này, lặng thinh.

Nhiều ngày không gặp Hồn Đế càng già hơn, Đế Cốt Hải biến dị tổn hại nặng cho gã.

Hồn Đế vốn chỉ có đôi mắt đục ngầu, tử khí trong con ngươi, khuôn mặt vẫn là thiếu niên căng mịn, mỗi tội hơi tái.

Bây giờ bởi vì Đế Cốt Hải dị biến mà mặt Hồn Đế đầy nếp nhăn, da cổ nhăn nheo lại với nhau, nhìn như gần đất xa trời.

Nữ nhân áo đen đứng sau lưng Hồn Đế, nữ nhân này chính là Thánh Mỹ đã bị gã bắt cóc.

Mặt Thánh Mỹ tái nhượt, khí huyết, chân nguyên, pháp tắc trong người đều bị phong ấn, đã không sức chống cự.

Hồn Đế đưa lưng hướng Thánh Mỹ nhìn chiến trường thượng cổ trăm ức năm trước, cảm thán rằng:

- Nơi này không thay đổi qua trăm ức năm.

Hồn Đế quay đầu nhìn Thánh Mỹ, khuôn mặt già nua khóe môi cong lên:

- Ngươi có biết tại sao lúc trước ta bồi dưỡng ngươi không?

Hồn Đế tiếp tục bảo:

- Ta biết rõ ngươi luôn có lòng phản trắc, biết kiếp trước của ngươi là nữ nhi ruột kẻ thù của ta từ trăm ức năm trước.

- Nhưng dù vậy ta chỉ gieo ấn ký tinh thần theo dõi ngươi trong tinh thần chi hải của ngươi chứ không phải nô ấn thật sự. Ta khống chế tự kdo của ngươi nhưng không kiểm soát tư tưởng, thậm chí ta cho phép ngươi oán hận ta, bất kính với ta. Ta dung túng tất cả cho ngươi, khiến bản tâm của ngươi thông đạt. Bao gồm lúc trước ngươi muốn bảo vệ mạng sống Lâm Minh, khiến hắn sống hết cuộc đời bằng thân xác phàm nhân thì ta cũng chiều theo ngươi.

- Ngươi có từng nghĩ những thứ này là vì cái gì không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.