Chương trước
Chương sau
Chỉ còn một cánh tay khác nhưng đã đầy máu tươi, hiển nhiên trong va chạm vừa rồi hắn cũng trọng thương.

Không chỉ như thế, sắc mặt của hắn tái nhợt đầy bệnh trạng, dường như trong nổ tung vừa rồi, giữa hai người đọ sức tinh thần lực.

Nhìn thấy vết máu trên người Lâm Minh, tâm thần Tiểu Ma Tiên run rẩy, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hoang, Lâm Hiểu Cáp khẩn trương lên.

Chiến đấu tới bước này thật sự quá thảm thiết.

- Phụ thân!

Ở xa xa, Lâm Hoang nhìn qua Lâm Minh, nỗi lòng đầy phức tạp.

Lâm Minh vĩnh viễn là đối tượng sùng bái và là mục tiêu theo đuổi của hắn, mà thân ảnh của hắn cũng khích lệ Lâm Hoang tiến lên.

Đối với Nhân tộc khẩn trương, lúc này Phiêu Vũ thần vương nhìn qua Lâm Minh cực kỳ ngưng trọng, vận dụng chiêu cuối cùng trong Vũ Hóa Kinh, hiển lộ bản thể, tinh thần công kích và vật chất công kích kết hợp lại, bản thân mình vận dụng luyện thể thuật Thánh tộc tới tận cùng, có thể nói Phiêu Vũ đã toàn lực ứng phó.

Nhưng dù có thể áp chế Lâm Minh, lại không thể đánh bại hắn.

Thời điểm này mí mắt Phiêu Vũ nhảy một cái.

Lâm Minh duỗi tay trái ra, đè lên cánh tay phải bị gãy vặn vẹo, căn răng một cái.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ, đó là tiếng gãy xương, Lâm Minh nhẹ nhàng lay động cánh tay phải, tuy cánh tay còn lại run rẩy nhẹ nhàng, nhưng mà các đốt ngón tay không ngại.

Kích hoạt Mệnh Thai Đạo Cung trong Đạo Cung Cửu Tinh, võ giả sẽ có năng lực không gì sánh nổi, hoàn toàn có thể tay cụt mọc ra, thậm chí thân thể bị chém ngang lưng vẫn có thể mọc ra.

Tay trái Lâm Minh hiện tại cầm thương, cánh tay phải không có động, mà bị năng lượng bao phủ, dùng mắt thường nhìn thấy được khôi phục như cũ.

Ánh mắt Lâm Minh thâm trầm, ba đại phân thân chung quanh hắn hiển nhiên có ý định kéo dài thời gian ngắn.

Dưới tình huống cánh tay phải tiêu hao nhiều khí huyết, có thể trong hai mươi mấy hô hấp khôi phục như cũ, mà thời gian này phải có phân thân kiềm chế.

Ánh mắt Phiêu Vũ phát lạnh, trực tiếp xông lên.

Tốc độ của nàng nhanh tới cực hạn, hiển nhiên nàng không có ý định cho Lâm Minh thời gian khôi phục, hoặc là nàng muốn thủ cực hạn Lâm Minh một lần.

Hô hô hô...

Cuồng phong quét qua, Phiêu Vũ bắt đầu động thủ với bốn Lâm Minh.

Năng lượng quét qua chung quanh, tốc độ năm thân ảnh nhanh tới mức tận cùng, mặc dù là Thiên Tôn cũng khó thấy rõ, võ giả tầm thường chỉ nhìn thấy tàn ảnh liên tiếp.

Tuy không thấy động tác của bọn họ là gì, nhưng mà hành tinh không ngừng tan nát và năng lượng phong bạo quét qua các nơi đã nhắc nhở mọi người, bọn họ giao thủ khủng bố cỡ nào.

Nếu không nhờ Thần Mộng căng lực trường ra, ở khoảng cách mấy trăm dặm gần như thế, tất cả võ giả Nhân tộc trừ mấy Thiên Tôn đỉnh cấp ra, căn bản không ai có thể đứng đây, dưới Thiên Tôn sẽ tan thành mây khói, đây là thực lực chênh lệch tuyệt đối.

Xoẹt!

Tay trái Lâm Minh cầm thương, quét một vòng tròn cắt vào bụng Phiêu Vũ, Phiêu Vũ dùng cánh tay phải ngăn cản lại, dùng một trảo công kích Lâm Minh, mà thời điểm này phân thân Lâm Minh đã tới sau lưng công kích Phiêu Vũ, công kích của nàng không thể không chậm lại, thân ảnh Lâm Minh lóe lên, không gian dưới chân của hắn súc địa thành thốn, hắn xuất hiện cách đó hơn mười trượng.

- Ngươi chiến đấu chỉ là kéo dài thời gian? Tay phải của ngươi khỏi rồi sao?

Thần sắc Phiêu Vũ kiên quyết, phân thân của Lâm Minh quá đáng ghét, tuy thực lực của chúng yếu hơn bản tôn nhiều, nhưng mà bọn chúng có được lực phòng ngự cường đại, lại còn phối hợp ăn ý nên khó tạo tahnfh tổn thương tới chúng.

- Vừa mới khôi phục!

Lâm Minh mở miệng nói một câu, tay phải duỗi ra, Ám Long thương đổi qua tay phải.

- Có dám chiến chính diện không?

Ánh mắt Phiêu Vũ phát lạnh, khí thế bộc phat.s

- Như ngươi mong muốn!

Lâm Minh thét dài một tiếng, hai tay cầm thương, lại chém giết qua, hư ảnh Tu La cực lớn hiện ra sau lưng Lâm Minh, Lâm Minh hiện tại toàn thân là máu, trên người miệng vết thương sâu nặng, hắn giống như sao băng lao thẳng về phía Phiêu Vũ thần vương.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang vọng, mặc dù cách xa mấy trăm vạn dặm cũng có thể nhìn thấy tinh không bên này tỏa sáng.

Vòng phòng hộ cách đó mấy trăm dặm rung mạnh, trừ Thần Mộng ra, đám người Đế Thích Già, Hắc Ám Ma Quân biến sắc, đây rốt cuộc là chiến đấu đáng sợ a.

Va chạm hiện tại, cánh tay Lâm Minh không có gãy xương, hắn bằng vào lực chấn động làm tan đi lực trùng kích to lớn, mà thừa cơ hội này thân thể Lâm Minh trầm xuống, hắn cưỡi lên lưng Phiêu Vũ.

Đây là nơi hắn sớm nhìn ra có phòng ngự yếu nhất của Phiêu Vũ, thời điểm Phiêu Vũ hóa thân thành thần điểu, cưỡi lên lưng Phiêu Vũ có thể tránh được rất nhiều công kích của nàng.

Thủ đoạn công kích mạnh nhất của Phiêu Vũ thần vương là hai cánh và hai móng vuốt, hai cánh nằm ở hai bên, móng vuốt nằm ở phần bụng, sau lưng chính là điểm mù của Phiêu Vũ.

Dùng từ ngữ đâm lao phải theo lao, cưỡi trên lưng mãnh thú an toàn nhất, nhưng không nhất định sẽ xuống được.

Oanh!

Lâm Minh như là thái sơn áp đỉnh, hai chân quán chú lực lượng ánh sao đánh vào lưng Phiêu Vũ thần vương!

Nổ tung mạnh mẽ lập tức làm Phiêu Vũ thần vương mất đi cân đối, kinh hô một tiếng, nàng cũng là không kịp phản ứng, Lâm Minh lại dùng phương thức chiến đấu này.

Mà thời điểm này Lâm Minh dùng hay tay nhuốm máu bắt lấy Ám Long thương, đột nhiên đánh ra một thương.

Phốc!

Cương nguyên hộ thể của Phiêu Vũ vỡ vụn, huyết hoa bắn ra, lông vũ bay tán loạn!

Phiêu Vũ rít gào từng hồi, trong đó ẩn chứa lửa giận của thần vương.!

Nàng không tức vì bị Lâm Minh kích thương, mà là tức giận Lâm Minh cưỡi lên lưng nàng.

Hai cánh mở ra, năng lượng đáng sợ phát ra, phân thân Lâm Minh bay ra ngoài như diều đứt dây, nhưng mà bản tôn Lâm Minh hai chân như thái sơn, vững vàng đứng trên lưng của nàng!

Năng lượng toàn thân của nàng bộc phát, cầm Ám Long thương trong tay, đánh ra một thương.

Răng rắc!

Âm thanh nứt xương vang lên rõ ràng, miệng Phiêu Vũ thần vương phun máu tươi, thân thể tung bay!

Cảnh này làm võ giả Nhân tộc trợn mắt há hốc mồm, chiến đấu đã đánh tới mức này Lâm Minh cưỡi lên người Phiêu Vũ.

Nhất là người không dám lộ diện công khai, kỳ thật Thiên Cương thần vương vẫn chú ý tới trận chiến này, càng nghẹn họng nhìn trân trối.

Hắn hiểu rõ cách làm người của Phiêu Vũ, Phiêu Vũ cực kỳ cao ngạo, bị một Nhân tộc cưỡi lên người hành hung. Phiêu Vũ giống như thần thú tức giận vì bị người ta cưỡi lên người. Đây tuyệt đối là vũ nhục, cũng khó trách Phiêu Vũ tức giận như thế.

Sá!

Phiêu Vũ phát ra tiếng gào thê lương!

Một khắc này toàn thân của nàng bốc cháy hỏa diễm sáng ngời, vô số lông vũ tróc ra khỏi người Phiêu Vũ!

Thần vũ chi thương!!

Đây là thần vũ bảy màu bắn ra bốn phương tám hướng. Trong đó rất nhiều thần vũ ẩn chứa bổn mạng máu huyết của Phiêu Vũ thần vương!

Loong coong! Loong coong! Loong coong! Loong coong!

Thần vũ hóa thành thương, mỗi trường thương mang theo lãnh ý rét lạnh ngàn dặm!

Đây là Phiêu Vũ thần vương tróc bổn mạng thần vũ phát công kích, cũng là chiêu thức liều mạng của Phiêu Vũ thần vương, không đến thời khắc nguy hiểm tính mạng nàng sẽ không dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.