Chương trước
Chương sau
Trời xanh ngay cả chút hy vọng xa vời như vậy cũng không cho hắn sao?

- Truyền tống, truyền tống cho ta đi!

Lâm Minh dốc hết tất cả năng lượng trong cơ thể, giống như là lúc trước khu động Tu La Cổ Thần Pháo vậy, không hề giữ lại rót toàn bộ tinh khí thần của mình vào trong Tu La Lệnh.

Hắn cắn chặt răng, toàn thân đều đắm chìm trong thần quang, trong lòng lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên, Tu La Lệnh chấn động lên, ở sau lưng Lâm Minh, không gian "Tạch tạch tạch" nứt ra.

Giống như có một đôi bàn tay lớn, đang không ngừng xé rách không gian ra vậy, mảnh vỡ không gian tứ tán, lộ ra một đầu không gian thông đạo thâm thúy đen kịt!

Không gian thông đạo này không biết thông hướng phương nào, bên trong thổi ra Thời Không Phong Bạo đáng sợ, Lâm Minh không chút nào hoài nghi, mặc dù một ngôi sao bị cơn bão táp này cuốn vào trong đó, cũng sẽ bị thổi thành mảnh vỡ.

Trong tích tắc này, trong lòng Lâm Minh có một tia nghi hoặc, mình dùng Tu La Lệnh mở ra thông đạo Tu La Lộ, chẳng lẽ đã xảy ra dị biến nào đó sao?

Bất quá bây giờ không phải là lúc do dự, mặc kệ truyền tống xảy ra chuyện nguy hiểm gì, cũng còn tốt hơn rơi vào tay nữ tử thần bí kia.

Lâm Minh bay về phía không gian thông đạo, nhưng mà ngay khi hắn sắp vào không gian thông đạo, trong đó đột nhiên truyền hấp lực đáng sợ giống như hắc động trực tiếp hút Lâm Minh vào trong.

Trong lúc nhất thời, trời đất quay cuồng, Lâm Minh cảm giác thân thể của mình phảng phất như bị xé nứt, đau nhức kịch liệt lan khắp toàn thân, loại đau đớn này cơ hồ khiến hắn ngất đi!

Hắn cắn chặt răng, dùng đích ý chí lực cường đại bảo trì thanh tỉnh, hắn biết rõ, mìn một khi ngất đi thì sẽ xong đời ngay.

Trong không gian, Phong Bạo đáng sợ vẫn tiếp tục, Lâm Minh cảm giác nhục thể của mình phảng phất như bị vô số đao nhọn cắt lấy vậy, đau đớn toàn tâm.

Đến lúc này, Lâm Minh đã có thể khẳng định, lúc hắn dùng Tu La Lệnh truyền tống đến Tu La Lộ đã xuất hiện vấn đề!

Có lẽ bởi vì lực lượng ngưng tụ quá độ, có lẽ có liên hệ không hiểu với việc ba khối Duyên Chi Đế Ngọc tập hợp đủ, tóm lại, không gian thông đạo hắn lần này truyền tống hoàn toàn khác với trước kia.

Không gian phong bạo của Tu La Lộ trước kia cường độ ngay cả một phần mười thế này cũng không đến.

Nếu như võ giả thực lực không đủ bị không gian phong bạo này cuốn vào, chỉ sợ đã sớm thành thịt nát rồi.

Bồng!

Một tiếng trầm đục, Lâm Minh cảm giác mình đập vào đồ vật thô sáp nào đó, khiến hắn gần như ngất đi.

Sau một khắc, Lâm Minh cảm giác trận trận gió lạnh thổi ra, hắn mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh thế giới màu xám hoang vu.

Trên bầu trời, lơ lửng từng đám mây âm trầm, ánh sáng thập phần yếu ớt.

Trên mặt đất, khắp nơi là nham thạch lỏa lồ những khối nham thạch kia lớn nhỏ đồng đều, hình dạng cũng tương tự, Lâm Minh tập trung nhìn vào, lại phát hiện đó căn bản không phải là nham thạch, mà là tấm bia đá đứt gãy.

Văn tự trên tấm bia đá đã sớm không thể khảo cứu, vô cùng quái dị.

Đạp trên phiến thổ địa vô cùng hoang vu kia, Lâm Minh cảm giác tất cả mọi thứ ở đây đều dữ tợn mà áp lực.

Nơi này là chỗ nào vậy?

Lâm Minh trong lòng hoàn toàn mất hết khái niệm, hắn khuếch tán cảm giác ra, nhưng căn bản không tìm thấy điểm cuối của phiến thế giới này.

Hắn lấy ra khối Tu La Lệnh kia của bản thân, tập trung nhìn vào, nhẹ hít một hơi lạnh.

Tu La Lệnh cổ xưa kia vậy mà nưt hành hai nửa, không cách nào sử dụng được nữa.

Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Lâm Minh trong lòng sinh ra một cảm giác hoang đường không hiểu, tựa hồ thế giới mình ở hiện giờ mới là thế giới chân thật, mà tất cả những gì hắn trải qua trước kia đều giống như mơ mộng dị giới vậy.

Từ lúc Thất Huyền Vũ Phủ khảo hạch, Thất Huyền Cốc đại bỉ, lại đến hành trình Thánh Ma đại lục, Thần Vực đệ nhất hội võ, Thánh tộc xâm lấn. Tất cả tất cả đều giống như mộng vậy...

Loại cách nghĩ không hiểu thấu này khiến Lâm Minh hoảng hốt.

Mà đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên trong lòng chấn động, vào sát na kia, hắn cảm giác. Một đạo cảm giác yếu ớt xẹt qua thân thể mình, rồi sau đó trong nháy mắt biến mất vô tung.

Đây là... cảm giác của Phiêu Vũ Thần Vương!

Sát ý chân thật như thế khiến Lâm Minh bỗng nhiên tỉnh táo, cảm giác kỳ dị trước kia cũng hoàn toàn biến mất.

Tĩnh tâm thể ngộ, ở trong cơ thể Lâm Minh, Chân Thần ấn ký mà Phiêu Vũ Thần Vương lưu lại vẫn còn đó thậm chí, Lâm Minh còn có thể cảm giác được liên hệ giữa Phiêu Vũ Thần Vương với tinh thần của mình, chỉ là phần liên hệ này so với trước kia đã yếu hơn nhiều.

Tựa hồ, mình và Phiêu Vũ Thần Vương bây giờ đang ở hai thế giới khác nhau vậy.

Có lẽ, qua một thời gian ngắn kế tiếp nàng sẽ tìm được đến đây...

Lâm Minh nghĩ như vậy, trong nội tâm cười khổ.

Hắn không biết mình còn có thể sống bao lâu.

Truyền tống xuất hiện ngoài ý muốn, nơi này đến cùng có phải là Tu La Lộ không? Nếu phải thì sẽ là nơi nào của Tu La Lộ?

Chẳng lẽ là ở sâu trong Đại Hoang sao?

Lâm Minh nghĩ tới Tu La Lộ Đại Hoang đạo cảnh, cũng chính là bình chướng tự nhiên giữa Tu La Lộ và bên ngoài Tu La Lộ.

Nghe đồn Đại Hoang của Tu La Lộ vô biên vô hạn, đỉnh tiêm Thiên Tôn cũng không dám xâm nhập. Trong đó đến cùng có cái gì vẫn là một điều bí ẩn.

Nhưng mà, mặc dù là ở sâu trong Đại Hoang chỉ sợ cũng không ngăn được Chân Thần.

Ở trong vũ trụ này, tựa hồ không có gì có thể ngăn trở bước chân của Chân Thần, cho dù là Thán Tức Thần Tường cũng không thể, chỉ là phá vỡ Thán Tức Thần Tường, Chân Thần cũng phải trả một cái giá lớn mà thôi....

Ấn ký của Phiêu Vũ Thần Vương thủy chung chưa từng yếu bớt, Lâm Minh ở trong phiến thế giới hoàn toàn xa lạ này căn bản không biết mình phải làm gì.

Hắn bắt đầu tìm kiếm không có mục đích, hắn hi vọng ở thế giới này, có thể phát hiện ra chuyển cơ nào đó.

Nhưng mà ở đây tựa hồ là hoang vu vĩnh viễn không chừng mực, dù là một cọng cỏ, một con sâu nhỏ cũng không có.

Thiên Địa mênh mông, Lâm Minh lẻ loi độc hành, ánh sáng yếu ớt trên bầu trời chiếu vào trên người hắn, lộ ra cái bóng thật dài.

Thân ảnh nhỏ bé của hắn tở trong cả vùng đất Man Hoang này lộ ra càng thêm cô đơn.

Một khắc này, Lâm Minh cảm nhận được rõ ràng cô đơn trước nay chưa từng có.

Hắn đột nhiên cực kỳ nhớ Tiểu Ma Tiên, nhớ con của mình, nhớ Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, nhớ cha mẹ của mình.

Hắn một mực bước đi, Chân Thần ấn ký của Phiêu Vũ Thần Vương trên người hắn giống như một lá bùa đòi mạng, khi thì trở nên mạnh mẽ, khi thì yếu bớt, lại thủy chung chưa từng rời đi.

Lâm Minh không biết ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, Thần Mộng Thiên Tôn có thuận lời đào thoát không? Tiểu Ma Tiên và con của mình còn an toàn rời đi không?

Ở dị vũ trụ, đám thê tử của mình, còn có hài tử sống có tốt không?

Nhân loại, còn có hi vọng có thể lần nữa quật khởi không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.