Chương trước
Chương sau
- Sư tôn, để cho ta thừa nhận đi!

- Ta tới! Thần tộc đã tổn thất không nhỏ rồi, hơn nữa Thiên tộc ta so sánh với Thần tộc mà nói, ở trên thân thể cường đại hơn một chút.

Thác Bạt Khuê mở miệng, Tu La pháp chỉ Tín tự ngôn để cho Thiên Tôn lớn tuổi đi thừa nhận sợ rằng lập tức thân thể liền băng hủy, chỉ có thể để cho tráng niên Thiên Tôn xuất thủ, mới có thể phát huy được uy lực của Tín tự ngôn.

Song lão Thần Hoàng lại khẽ lắc đầu:

- Hai người các ngươi... Không chịu nổi...

- Cái gì... Đây...

Đế Vô Ngân nóng nảy, hắn và Thác Bạt Khuê đã là người có sinh mệnh lực mạnh nhất của cả Thái cổ chư tộc, hơn nữa Thái cổ chư tộc chính là chủng tộc đều thích hợp tu ba bộ pháp tắc tinh khí thần, Thác Bạt Khuê cùng Đế Vô Ngân hai người đều từng luyện thể, bọn họ đều không chịu nổi, vậy còn ai có thể chịu đựng được? Lão Thần Hoàng hít sâu một hơi, tựa hồ đang hạ một cái quyết định.

- Lâm Minh, ngươi đi theo ta...

Lời nói thê lương của lão Thần Hoàng, trong lòng Lâm Minh chấn động, mơ hồ hắn ý thức được cái gì.

Thiên Tôn chung quanh liên tục không hiểu, không biết lúc này lão Thần Hoàng kêu gọi Lâm Minh làm cái gì, mặc dù Lâm Minh chính là có thành tựu kinh người trên pháp tắc, nhưng mà luận chiến lực, ở bên trong rất nhiều Thiên Tôn, hắn coi như là gần cuối.

- Thần Hoàng tiền bối, ngươi...

Lâm Minh muốn nói lại thôi, lão Thần Hoàng chỉ là một mực đi về phía trước, lão lẩm bẩm nói:

- Không nghĩ tới, không nghĩ tới, cuối cùng thật ứng với lời của hắn...

- Rốt cuộc là có một ngày như vậy.

- Rốt cuộc là không thể tránh đi được...

Lúc lão Thần Hoàng nói chuyện, đã đi tới trước của đá hậu trọng, cửa đá toàn thân đen nhánh, phía trên có khắc hoa văn thần bí.

Cửa đá này Lâm Minh gặp một lần, hắn chung quy cảm giác được nó giống như là một tòa mộ bi trầm trọng.

Thời điểm Hi vọng hào từ tổng bộ thần tộc rút lui, cả mật thất của thái cổ Thần tộc đều bị mang vào bên trong Hi vọng hào này, cửa đá này chính là cửa vào mật thất.

Lâm Minh im lặng, lẳng lặng nhìn lão Thần Hoàng đẩy cửa đá ra, ở phía sau cửa đá này, hắn lần nữa cảm nhận được một cỗ Ma khí hung lệ!

Ma khí cuồn cuộn, xông thẳng hạo vũ, đè nén vô cùng, phảng phất là tiếng gầm thét trầm thấp của dã thú, tràn đầy sát ý vô tận cùng cuồng bạo, quanh quẩn trong mật thất!

Hỗn Nguyên Thiên Tôn...

Lâm Minh nghe được tiếng hống ở trong mật thất này, trong lòng thương cảm không hiểu, hắn nhìn một đôi mắt đỏ tươi ở trong bóng tối, đó là một cỗ khí tức làm cho người ta quen thuộc mà rung động.

Cự thú thâm uyên trưởng thành hung lệ, trên đầu mọc ra cơ giác dữ tợn, thân thể hùng tráng của nó bị từng tầng khóa sắt trói buộc, trong con mắt tinh hồng sắc tràn đầy quang mang điên cuồng, giết chóc.

Nó không ngừng thở ra khí tức thô trọng, ánh mắt nhiếp nhân nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, bên trong có khát vọng thị huyết!

Hỗn Nguyên Thiên Tôn vốn là lấy Hồng Mông linh châu, thành tựu Đạo cung cửu tinh, luyện thể đại thành.

Thiên tư của hắn tuyệt đỉnh, nếu như không phải Thánh tộc trước đó xuất thủ phá hư, Hỗn Nguyên Thiên Tôn chưa chắc đã không thể khai sáng Hồng Mông luân hồi đạo, trở thành một cái giống như Tu La Lộ chủ nhân! Mà sau đó, Hỗn Nguyên Thiên Tôn mặc dù bị trọng thương, Hồng Mông linh châu cũng thất lạc, nhưng mà hắn lại đoạt xá ác ma thâm uyên.

Thân thể của ác ma thâm uyên so sánh với thần thú còn mạnh hơn!

Hỗn Nguyên Thiên Tôn hiện tại là Thiên Tôn đỉnh phong mở ra đạo cung cửu tinh, dung hợp với ác ma thâm uyên.

Mặc dù bởi vì đã hoàn toàn mất đi linh trí, lực chiến đấu của hắn bị suy yếu rất lớn, nhưng mà riêng về sự cường đại của thân thể, hắn đã đạt đến cực hạn.

Nếu như lại gia trì Thần minh pháp chỉ, khai quật tiềm lực sinh mệnh, đó lại càng sẽ cường đại đến trình độ không thể tin.

Hỗn Nguyên Thiên Tôn hiện tại, tiềm lực của hắn nhiều đến bao nhiêu? Trong lòng Lâm Minh khó có thể tưởng tượng.

- Thần Hoàng tính toán... Để cho Hỗn Nguyên tiền bối xuất thủ sao?

Trong lòng Lâm Minh thở dài, không biết là cảm giác gì, anh hùng mạt lộ, bị lạc mình vẫn như cũ muốn xông lên sa trường, chết trận tha hương!

Lão Thần Hoàng yên lặng gật đầu.

Lâm Minh nhớ lại lời nói của Hỗn Nguyên Thiên Tôn ban đầu khắc ở mật thất địa cung:

- Đợi đến ngày ta thành ma, đợi đến lúc Thánh tộc đại quân đánh tới, lấy ma thân của ta thả vào trận doanh Thánh tộc, khát uống máu của Thánh tộc, ăn chán chê thịt Thánh tộc, oanh oanh liệt liệt chết trận!

Hồi tưởng đến từng câu từng chữ của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, nhìn lại Hỗn Nguyên Thiên Tôn ở trước mặt không ngừng trầm thấp gào thét, ánh mắt hoàn toàn mất đi thanh minh, trong lòng Lâm Minh dâng lên thương cảm khôn cùng.

Lão Thần Hoàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai của Lâm Minh, nói:

- Ngươi không cần áy náy, có thể chết trận ở sa trường là thời điểm mà ban đầu Hỗn Nguyên Thiên Tôn đọa lạc thành ma dặn đi dặn lại ta đấy, cũng là chấp niệm lớn nhất của hắn...

Lão Thần Hoàng nói như vậy, song trong lòng Lâm Minh như cũ khó có thể tiếp nhận, mặc dù chấp niệm của Hỗn Nguyên như thế, nhưng mà để cho hắn ở trạng thái hoàn toàn vô ý thức xung phong liều chết mà hi sinh, Lâm Minh khó có thể quên được.

Lâm Minh hi vọng, ít nhất ở thời khắc sinh mệnh của Hỗn Nguyên đến điểm cuối, hắn có thể quyết định chính mình, có thể thấy tạo sao mà mình chiến.

- Thần Hoàng tiền bối, để cho vãn bối thử một chút có thể thức tỉnh một chút ý thức của Hỗn Nguyên Thiên Tôn hay không.

Nếu như có thể thử thức tỉnh ý thức của Hỗn Nguyên, cho dù là một điểm, như vậy hắn đối với lý giải về pháp tắc, đối với vạn dụng chiến thuật cùng đại thế đều sẽ để cho chiến lực của Hỗn Nguyên tăng lên!

- Ngươi có thể?

Lão Thần Hoàng kinh ngạc, Lâm Minh ngay cả loại năng lực này đều có?

Liên quan đến lĩnh vực linh hồn thần bí nhất trong thân thể con người, nhất là dung hợp linh hồn để cho người đau đầu, nhân cách phân liệt, cho dù là Hồn tộc tinh thông linh hồn vô cùng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.

- Nếu như là ở dưới tình huống không cố kỵ hồn hải bị thương, ta cũng có thể thửa một chút... Thần Hoàng tiền bối, ngài có thể tận lực để cho Hỗn Nguyên tiền bối an tĩnh lại hay không?

Lâm Minh từng muốn thử dò xét thức hải của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, nhưng mà thiếu chút nữa bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn nhập ma giết chết.

Lão Thần Hoàng gật đầu, một cỗ năng lượng bao dung hết thảy phát ra, tạo thành một phương đại dương năng lượng, chậm rãi tẩm bổ cho thân thể của Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

Vẻ mặt của Lâm Minh ngưng trọng, hướng tới ác ma thâm uyên đáng sợ ở trước mặt lộ ra một bước.

Hống!

Lâm Minh vừa mới đi tới gần một chút, Hỗn Nguyên Thiên Tôn gầm thét một tiếng, móng vuốt của hắn đục thủng hư không, cự lực do không khí truyền đến trực tiếp chấn ở trên người Lâm Minh.

Nhưng mà trong nháy mắt một cỗ lượng lượng mênh mông như nước ấm từ phía sau truyền đến, cùng với lực lượng giết chóc kia của Hỗn Nguyên Thiên Tôn triệt tiêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.