Chương trước
Chương sau
Linh hồn lực của Tiểu Ma Tiên cảm giác nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt yêu thương và quan tâm của hai người dành cho nàng.

Mà khác với gia gia của nàng -- Ma Thủy Thiên Tôn cho dù là ở thời điểm nào cũng sinh ra uy nghiêm khiến người ta sợ hãi, cho dù hắn yêu thương Tiểu Ma Tiên nhưng cũng trầm trọng mà thâm trầm, khiến cho Tiểu Ma Tiên có cảm giác thở gấp.

So sánh với nhau, phụ mẫu của Lâm Minh khiến Tiểu Ma Tiên sinh ra thân cận từ đáy lòng.

Nhìn thấy phụ mẫu tươi cười, nhìn thấy gia tộc nhân khẩu càng ngày càng thịnh vượng, còn có những tôn bối cung kính và e ngại với mình, trong lòng Lâm Minh cảm thấy vui mừng.

Hắn càng cảm giác sứ mạng trên người nặng nề, Nhân tộc phải vượt qua đại kiếp nạn, còn sống sót, như vậy hạnh phúc này mới có thể duy trì được, nếu không Thần Vực diệt vong, hạ giới cũng từ từ gặp tai họa, đây là vấn đề thời gian mà thôi.

Tại Chu Tước Thần Quốc, Lâm Minh hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm thấy.

Hắn mỗi ngày trừ ngồi tu luyện ra, hắn lại thảo luận nấu nướng với mẫu thân, đánh cờ pha trà với phụ thân.

Thời gian một tháng qua đi. Rồi sau đó Lâm Minh rốt cục cũng từ biệt phụ mẫu bắt đầu hành trình mới.

Ngày Lâm Minh quay về Thần Vực, rốt cuộc tộc nhân Lâm gia và các Thần Hải đại năng tren Thiên Diễn Tinh cùng đi ra tiễn biệt, nhân vật trọng yếu của bốn thần quốc đều tề tụ.

Tràng diện long trọng, thậm chí có chút ít vui mừng.

Dù sao trong mắt rất nhiều người, Thần Vực là vùng đất khắp nơi đều là cơ duyên, không có ai biết Lâm Minh lần này rời đi, kỳ thật gánh vác trách nhiệm sinh tử tồn vong cả chủng tộc, nhất định là con đường vô cùng gian khổ.

- Đi thôi...

Lâm Minh nhìn về phía Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, nhìn thấy Lâm Hiểu Cáp đang ở trong ngực mẫu thân khóc lóc, hắn dứt khoát thả Hỗn Nguyên Thiên Cung ra, mang theo bốn nữ phá vỡ không gian quay về Thần Vực.

...

Lâm Minh quay về Thần Vực thì bay thẳng tới Thần Mộng Thiên Cung, mà Thần Mộng Thiên Tôn đã chờ từ lâu.

- Đều xử lý xong rồi?

Thần Mộng nhìn về phía Lâm Minh, thần sắc hơi động một chút, nàng ẩn ẩn cảm thấy trong thời gian mấy tháng này, khí tức của Lâm Minh càng mạnh hơn nữa.

- Xử lý xong.

- Ân, như vậy đi thôi...

Thần Mộng Thiên Tôn nói xong, một đạo cầu vồng bao phủ Lâm Minh, hai người không dùng linh hạm, trực tiếp đạp không mà đi.

Không dùng linh hạm, vậy có ý nghĩa cửa vào Hồn giới mà Thần Mộng Thiên Tôn nói cách Thần Mộng Thiên Cung cũng không xa, điểm này Lâm Minh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, chuyện cửa vào Hồn giới quan trọng này, Thần Mộng Thiên Tôn tự nhiên sẽ hảo hảo thủ hộ. Thời điểm nàng chọn vị trí tu kiến Thần Mộng Thiên Cung cũng có quan hệ tới cánh cửa Hồn giới.

- Cầm lấy...

Thần Mộng Thiên Tôn đưa cho Lâm Minh một tấm truyền tống phù cổ xưa, phía trên khắc phù văn kỳ dị. Mà phù văn này Lâm Minh rất quen thuộc, chính là phù văn Tu La pháp tắc.

- Năm đó ta đạt được truyền tống phù này tại Tu La Lộ, nó sẽ thủ hộ ngươi trong lúc truyền tống.

- Ân, ta biết rõ.

Lâm Minh cảm giác thăm dò vào trong truyền tống phù, hắn nhanh chóng hiểu phương pháp sử dụng truyền tống phù.

Mà thời điểm này Thần Mộng Thiên Tôn đã mang theo Lâm Minh tiến vào khu vực không gian vặn vẹo, trong không gian này nàng thi triển bí pháp không gian, giống như xuyên thẳng qua mê cung không gian.

Lộ tuyến không gian phức tạp như thế. Nếu như không có người nào dẫn vào, bảo Lâm Minh chính mình tìm, không biết phải mất bao lâu mới có thể tìm được đường ra.

Cũng không biết lúc ấy Thần Mộng làm sao tìm được nơi này.

- Có lẽ có ngọc giản địa đồ...

Lâm Minh nghĩ như vậy, phát hiện ven đường đi lờ mờ nhìn thấy truyền tống trận cổ xưa, thậm chí còn có hài cốt người chết.

Lâm Minh cũng không biết hài cốt này là ai lưu lại, nếu thật sự là nhân vật vài tỷ năm trước thì Lâm Minh càng giật mình.

Hài cốt bảo tồn vài tỷ năm, còn không có hóa thành cốt phấn, bằng vào điểm này đã nói rõ tu vị của người này.

Nhưng mà tồn tại cường đại như thế lại vẫn lạc, cũng không biết là nguyên nhân gì.

- Chính là trong chỗ này.

Thần Mộng Thiên Tôn dừng bước lại. Thời điểm này trước mặt Lâm Minh là tế đàn cổ xưa.

Trên tế đàn này phủ kín đường vân pha tạp, sau khi trải qua thời gian thật lâu, trận vân cường đại cũng sẽ từ từ bị suy yếu, cuối cùng sẽ hoàn toàn tiêu tán.

Truyền tống trận trước mắt hiển nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Lâm Minh đứng trước tế đàn. Cảm thụ được trong tế dàn phủ đầy tro bụi, tro bụi đã phủ tới mu bàn chân.

Lâm Minh chậm rãi đến gần tế đàn, sau đó leo lên từng bậc thang.

Đợi đến lúc Lâm Minh hoàn toàn leo lên tế đàn, nhìn thấy đường vân của tế đàn thì kinh hãi.

Thì ra tế đàn là tiết điểm không gian, mà cúi đầu nhìn xuống là vực sâu không đáy, vực sâu đen kịt không ánh sáng, sâu không thấy đáy, không có ai biết bên trong là cái gì.

Lâm Minh thử dùng cảm giác dò xét, lại phát hiện chính mình cảm giác xâm nhập vào trong rất khó thu hồi, chuyện này làm cho Lâm Minh rùng mình, hắn hiểu rõ vực sâu này có ý nghĩa không tầm thường, bên trong nó không ngừng có không gian chi lực cuồng bạo truyền ra.

Chuyện này có ý nghĩa vực sâu này đi thông tới một không gian khác.

Mà bản thân vực sâu chính là thông đạo không gian!

Nơi này đúng là cửa vào Hồn giới.

Cũng chính là nơi yếu kém nhất của thán thức thần tường trong lời Thần Mộng Thiên Tôn theo nói, bị thượng cổ Chân Thần đả thông ra, cải tạo thành một cái truyền tống trận, cũng không biết thượng cổ Chân Thần kia xây dựng truyền tống trận làm cái gì.

- Lâm Minh, ngươi thật muốn đi chứ? Đầu bên kia của vực sâu là Hồn giới, thế nhưng mà trận vân của truyền tống trận yếu ớt không chịu nổi, không biết còn có thể thừa nhận bao nhiêu năng lượng, hơn nữa bản thân truyền tống trận ngàn vạn năm không sử dụng, ngươi đi Hồn giới lần này còn hung hiểm hơn ta đi lần trước nhiều.

- Hơn nữa cho dù ngươi đi Hồn giới, kết quả cũng hoàn toàn không xác định, nhìn thấy Thánh Mỹ có thể liên minh hay không còn khó nói trước.

Thần Mộng Thiên Tôn khẽ lắc đầu, tuy nàng rất hy vọng Nhân tộc có thể kết minh với Hồn Tộc, nhưng mà nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng vào kết minh lần này.

Lâm Minh có thể xuất ra cái gì làm cho Thánh Mỹ động tâm đây?

Nhân tộc với Hồn Tộc mà nói, yếu hơn quá nhiều.

Lâm Minh đứng trước vực sâu, thật lâu không nói, hắn yên lặng dò xét tình huống của truyền tống trận, căn cứ từ tri thức trận pháp hắn có được, không ngừng suy diễn, suy tính phong hiểm trong đó.

Rồi sau đó thân thể Lâm Minh chậm rãi phiêu khởi, hắn nhìn về phía Thần Mộng Thiên Tôn, nói ra:

- Kính xin Thần Mộng tiền bối chiếu cốt tốt người nhà của ta, Hồn Tộc ta tất phải đi, cho dù kết quả như thế nào.

Nói xong câu đó, Lâm Minh nhảy vào trong vực sâu không đáy này...

Thiên Nguyên giới, đây là giới lớn nhất trong ba ngàn sáu trong đại giới của Mộng Hồn Thiên.

Chủ đại lục của Thiên Nguyên Giới có diện tích bao la, nhưng mà tám phần khu vực bị tuyết bao phủ, có chút giống tuyết rơi của Thần Vực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.