Chương trước
Chương sau
Thiếu niên thanh tú để lại một câu rồi rời khỏi tổng bộ Thiên Cơ các, thật ra tìm Trang Bích Hiền chỉ cần một đạo Truyền Âm phù cũng đủ, thiếu niên thanh tú rời đi là bởi vì không có mặt mũi ở lại.

Đợi thiếu niên thanh tú đi, trên mặt lão giả hồng bào lúc trước cũng muốn mua Thiên Hoa thạch hiện lên một tia kinh dị, hắn nhìn cái hộp Vạn Niên thi thảo một chút, vừa nhìn Lâm Minh một chút, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà lão ẩu Thiên Cơ các, thì không nhịn được truyền âm đối với Lâm Minh:

- Đồ vị thiếu hiệp lấy ra thật đúng là ly kỳ, lão thân cũng là lần đầu thấy qua, không biết thiếu hiệp có còn kỳ vật trân quý khác không cần hay không, có thể gửi bán tại Thiên Cơ các.

Lâm Minh nói:

- Có cơ hội còn có thể hợp tác, gần đây ta muốn thu không ít đồ.

Luyện Dược sư cần rất nhiều tài liệu, có chút tài liệu có tiền mà không mua được, tạo quan hệ cùng những thương hành rất cần thiết.

Chỉ sau một khắc đồng hồ, một trung niên mặc bạch y được thiếu nữ áo tím nghênh đón, sải bước bước chân vào tầng hai Thiên Cơ các, vóc người hùng vĩ, mắt sáng như đuốc, đảo qua ở trong sảnh, cuối cùng ánh mắt khóa ở trên người Lâm Minh.

- Chính là vị thiếu hiệp kia muốn đổi lại Thiên Hoa thạch của ta?

Không nghi ngờ chút nào, tên võ giả trung niên này chính là Trang Bích Hiền, võ giả đến giai đoạn Mệnh Vẫn, đã rất khó căn cứ dáng ngoài phán đoán số tuổi, tỷ như ban đầu Huyễn Vũ Thiếp rõ ràng hơn một ngàn tuổi, thoạt nhìn vẫn như thiếu phụ phong vận ba mươi tuổi.

Lâm Minh không xem được tuổi thọ Trang Bích Hiền trước mắt, nhưng có thể từ trên người đối phương cảm nhận được sinh mệnh chi hỏa cực kỳ tràn đầy, lộ vẻ thọ nguyên Trang Bích Hiền còn rất dài, hắn thậm chí có một phần hy vọng bước vào Thần Hải, phong hoàng xưng đế.

- Trang tiền bối.

Lâm Minh đứng lên, thi lễ một cái.

- Ừ!

Trang Bích Hiền gật đầu, ánh mắt khóa Vạn Niên thi thảo trong hộp gỗ, nhìn cả thảy một khắc đồng hồ, hắn lộ ra vẻ mặt suy tư.

- Vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?

- Ta họ Lâm, tên Lan Kiếm.

Lâm Minh thuận miệng mượn một cái tên, hắn đã quyết định đi lên con đường Luyện Dược sư, sau này các loại giao dịch liên quan đến đến Nguyên Linh thạch số lượng tất nhiên không nhỏ. Vẫn nên giấu tên để an toàn một chút, hơn nữa ngày sau ở tứ đại thần quốc, có lẽ sẽ phát sinh xung đột cùng một số người, thân nhân thê tử của hắn đều ở Thần Hoàng đảo, không muốn bị người ta theo đầu mối tìm tới cửa.

- Lâm tiểu huynh đệ, nếu như ta không đoán sai, gốc cây thực vật này tên là Âm Thi thảo, tác dụng đối với võ giả Thi tông rất lớn, mà có thể dùng để làm khế ước thú. Bất quá muốn nuôi nó thành cần quá lâu thời gian.

Trang Bích Hiền cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Niên thi thảo. Dựa vào suy đoán nói ra tên Âm Thi thảo, mặc dù không hợp cùng Vạn Niên thi thảo Lâm Minh biết, bất quá Thiên Diễn đại lục cùng Thánh Ma đại lục cách xa như vậy. Cách gọi bất đồng cũng là bình thường.

Lâm Minh không nghĩ tới Trang Bích Hiền kiến thức uyên bác như thế. Ngay cả Vạn Niên thi thảo cũng nhận ra được, hắn nói tự đáy lòng:. Googl𝒆‎ 𝙩ra𝗇g‎ 𝗇ày,‎ đọc‎ 𝗇gay‎ khô𝗇g‎ quả𝗇g‎ cáo‎ ==‎ 𝙩ru‎ m𝙩ruy𝒆𝗇.v𝗇‎ ==

- Trang đại sư học thức hơn người, bội phục.

- Ha ha, lúc trước Trang mỗ trốn tới Tu La thần quốc, tình cờ xem qua điển tịch Tu La thần quốc thấy ghi lại, loại đồ này, Thiên Diễn đại lục không có, có lẽ ở biển sâu có thể có.

Trang Bích Hiền nói ra, một phen để cho Lâm Minh hơi kinh ngạc, nếu nói Thiên Diễn đại lục không có, như vậy vì sao điển tịch trong Tu La thần quốc có ghi lại Âm Thi thảo?

Đều nói Tu La thần quốc thuộc về ma đạo vũ tu, chẳng lẽ Tu La thần quốc cũng có quan hệ với Ma Đế hoặc là U Minh đại đế?

Trong đầu Lâm Minh nhanh chóng xẹt qua những ý niệm này, cũng không suy nghĩ nhiều, hỏi Trang Bích Hiền:

- Không biết Trang đại sư có hứng thú đối với Âm Thi thảo này?

Trang Bích Hiền nói:

- Mặc dù Âm Thi thảo còn chưa trưởng thành, nhưng cũng là tài liệu luyện chế khí huyết cao nhất, đối với ta quả thật có chỗ dùng, bình tĩnh mà xem xét, nó so với ba khối Thiên Hoa thạch còn trân quý hơn một chút, ta sẽ không chiếm tiện nghi hậu bối, ngươi còn có nhu cầu gì, có thể nói ra.

Lâm Minh nghe xong trong lòng vui mừng, hắn chỉ sợ Trang Bích Hiền không có hứng thú đối với Vạn Niên thi thảo:

- Trang tiền bối, Lâm mỗ còn cần vài cọng Long Cốt thảo, không biết Trang tiền bối có thể có tin tức phương diện này?

Lâm Minh hỏi ra một câu, Trang Bích Hiền cười ha hả một tiếng:

- Long Cốt thảo so với Thiên Hoa thạch trân quý hơn, thậm chí vượt qua Âm Thi thảo ngươi lấy ra, nếu như Trang mỗ có tin tức với Long Cốt thảo, cũng hơn nửa tự mình đi tìm, loại đồ này vốn là có tiền mà không mua được, Trang mỗ còn muốn thu mua đây.

Lâm Minh vừa nghe, nhất thời có chút thất vọng, hắn cần tài liệu cũng vô cùng quý hiếm.

- Như vậy đi, ta tiếp cho ngươi năm ngàn Nguyên Linh thạch, thế nào?

Trang Bích Hiền hỏi.

- Cảm ơn Trang tiền bối.

Lâm Minh một lời đáp ứng, mặc dù Vạn Niên thi thảo trân quý, nhưng đối với hắn vốn không có tác dụng gì, Trang Bích Hiền ra giá cũng rất chuẩn.

Hai người hoàn thành giao dịch tại chỗ, Lâm Minh cũng lấy được ba viên Thiên Hoa thạch trong suốt, loại đá này xem ra giống như là ngọc màu trắng, chẳng qua mặt ngoài có một chút hoa văn thiên hoa, cho nên được gọi là Thiên Hoa thạch.

Trang Bích Hiền trả Thiên Cơ các một phần tiền thuê, rồi sau đó hài lòng cáo từ.

Lâm Minh cũng từ biệt Thiên Cơ các, lấy một ngọc bài truyền âm của Thiên Cơ các xong rồi rời đi.

Lâm Minh bay một đường, thần thức toàn bộ mở ra, khi hắn ra khỏi Vu Khê thành, vài lần biến chuyển phương hướng, đi tới một chỗ trong rừng rậm.

Đúng lúc này, sau lưng Lâm Minh thình lình vang lên một cái thanh âm:

- Lâm thiếu hiệp, không nghĩ tới gặp phải ngươi ở chỗ này, phương hướng này là muốn đi Bội châu sao? Thật là đúng dịp a, lão phu cũng tính toán đi Bội châu, chúng ta đồng hành thế nào?

Lâm Minh quay đầu, người nói chuyện sau lưng chính là lão giả hồng bào muốn mua Thiên Hoa thạch ở trong Thiên Cơ các, lúc này lão đầu này mang mỉm cười hữu hảo, tựa hồ vì vô tình gặp được Lâm Minh mà ngạc nhiên.

- Trùng hợp sao? Lâm mỗ không cho là như vậy.

Lâm Minh cười mà như không cười nhìn lão giả hồng bào:

- Lâm mỗ ra khỏi Vu Khê thành rồi thay đổi phương hướng vài lần, ngươi nhắm mắt theo đuôi, đuổi không tha, làm sao, tìm tại hạ có việc?

Nụ cười trên mặt lão giả hồng bào cứng đờ, chợt cười ha ha:

- Lâm thiếu hiệp nói đùa, lão phu làm sao có thể theo dõi ngươi, quả thật chẳng qua là vô tình gặp được, bất quá nói trở lại, Lâm thiếu hiệp một hơi thu ba viên Thiên Hoa thạch, không suy nghĩ chuyển nhượng một viên sao? Lão phu ra ba ngàn Nguyên Linh thạch mua một viên, thế nào?

- Ba ngàn Nguyên Linh thạch một viên?

Lâm Minh cười:

- Ngươi ra ba vạn Nguyên Linh thạch, tại hạ cũng có thể suy nghĩ chuyển nhượng cho ngươi một viên.

- Phải không...

Lão giả hồng bào sắc mặt chìm xuống:

- Lão phu thành tâm giao dịch cùng ngươi, ngươi lại rao giá trên trời, làm người quá tham cũng không hay!

Lão giả hồng bào nói xong lời cuối cùng, thanh âm đã lộ ra mùi vị uy hiếp rõ ràng.

Tay phải Lâm Minh đặt trên Tu Di giới, cười lạnh nói:

- Ta nói ngươi còn đang cố kị cái gì? Chậm chạp không dám động là lo lắng sau lưng ta có người bảo vệ?

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi không cần gạt ta, ta không biết ngươi có phải thiên tài xuất thân thế lực lớn hay không, bất quá ta lại biết, nếu thật ngươi có người ngầm bảo vệ, cũng sẽ không ra khỏi thành rồi thay đổi phương hướng vài lần, ba viên Thiên Hoa thạch kia lão phu có chỗ cần dùng, nếu ngươi thông minh, biết điều một chút...

Lão giả hồng bào nói một nửa đột nhiên xuất thủ, mặc dù hắn lấy tu vi nhị trọng Mệnh Vẫn chiến một cái tiểu bối Toàn Đan hậu kỳ, vẫn như cũ lựa chọn đánh lén. Lão giả hồng bào không môn không phái, có thể đi tới một bước này, toàn bộ bằng vào cẩn thận, tàn nhẫn cùng xảo quyệt.

Hắn từ Tu Di giới rút ra một thanh nhuyễn kiếm cực kỳ tinh tế, kiếm phong màu đỏ giống như lưỡi rắn độc đâm về cổ họng Lâm Minh.

Lão giả hồng bào ra kiếm cực nhanh, dung nhập vào chân nguyên vô cùng sắc bén, tất nhiên như một luồng ánh sáng!

Khóe miệng Lâm Minh nổi lên một tia sát cơ, tay phải ở trên Tu Di giới, một đạo thương mang hiện lên, sau một khắc, chỉ nghe một tiếng nổ tung, không gian phảng phất bị xé nứt, kiếm quang của lão giả hồng bào bị thương mang đánh nát thành bụi phấn, thương mang thế đi không ngừng, như một lưỡi dao cắt về phía bên hông lão giả hồng bào.

- Cái gì!?

Lão giả hồng bào hoảng hốt tâm thần, hắn quát một tiếng, đang muốn lấy ra thứ gì từ Tu Di giới, nhưng ở một khắc kia, hắn cảm thấy động tác của mình đột nhiên trở nên chậm chạp, rồi sau đó hắn trơ mắt nhìn một thương này quét về phía hông của hắn.

Oành!

Hộ thể chân nguyên nghiền nát như giấy vụn, lão giả hồng bào hét thảm một tiếng, xương sống thắt lưng bị trực tiếp quét đứt, nội tạng bắn ra, thân thể của hắn như một bức tranh bị Lâm Minh quét thành hai khúc.

Lão giả hồng bào trợn to hai mắt, thân thể rơi vãi đầy máu tươi bay ra ngoài, chết không nhắm mắt.

Lâm Minh cầm lấy Tu Di giới của lão giả hồng bào, điểm tài vật bên trong, tám chín ngàn Nguyên Linh thạch, một chúc Mộc Linh ngọc, còn có một đống đan dược bình bình lọ lọ cùng một dược đỉnh.

Hiển nhiên đối phương là Luyện Dược sư.

Tứ đại thần quốc tài nguyên phong phú, võ giả nơi này cũng rất giàu có, lão giả hồng bào chẳng qua là nhị trọng Mệnh Vẫn, thân gia lại có thể vượt qua sáu bảy thành Huyễn Vô Cực, dĩ nhiên, cũng là bởi vì đối phương là một tên Luyện Dược sư.

Lâm Minh cất đồ xong, chuyển hướng hư không trong rừng rậm, trường thương vượt qua, lạnh lùng nói:

- Các hạ nhìn lâu như vậy, không ra gặp mặt sao?

Lâm Minh từ lúc vừa ra Vu Khê thành, cảm nhận được có người đi theo hắn, không phải một người, mà là hai người.

Lâm Minh vốn cho là hai người cùng nhau, bây giờ nhìn lại không phải.

Trong rừng rậm không thanh âm, Lâm Minh cười lạnh một tiếng, mũi thương nhắm thẳng vào nơi nào đó trong hư không:

- Ngươi cho rằng ta đang gạt ngươi sao? Lặp lại lần nữa, đi ra ngoài! Nếu không ta liền đâm xuống!

- Đợi một chút, Lâm thiếu hiệp chớ động thủ!

Một cái thanh âm già nua truyền đến, hư không vặn vẹo một trận, một cái lão ẩu áo đen bối rối đi ra, nàng chính là lão ẩu Lâm Minh nhìn qua ở trong Thiên Cơ các.

- Nga? Thiên Cơ các các ngươi làm làm ăn vậy?

Trong mắt Lâm Minh hiện lên một tia sát ý.

- Lâm thiếu hiệp đừng hiểu lầm, tình huống cũng không phải ngươi nghĩ, Thiên Cơ thương hành ta là một trong tam đại thương hành Cửu Đỉnh thần quốc, dù thế nào cũng không trở thành vìa viên Thiên Hoa thạch mà tự hủy chiêu bài.

Lão ẩu vội vàng giải thích, nàng nói cũng coi như hợp tình hợp lý, Thiên Cơ thương hành tồn tại sáu ngàn năm, nếu như phàm là gặp phải khách nhân có tiền, liền phái người đi giết người cướp, vậy cũng không thể chèo chống đến hiện tại.

- Vậy ngươi đi theo ta chuẩn bị làm cái gì?

Lâm Minh lạnh lùng hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.