Chương trước
Chương sau
Đạt Cổ nói:

- Lâm huynh, mai Lưu Ly châu màu đen này, chỉ là mỗi mười năm thời gian Ma Thần Chi Cốt bên cạnh Vạn Cổ Ma Khanh, Thông Thiên tháp, sẽ triệu tập nhân thủ đi thăm dò khu vực bên cạnh Vạn Cổ Ma Khanh, lấy ra tài nguyên, ngẫu nhiên ban cho võ giả dưới tay cấp tôn chủ, Lâm huynh, Ma Thần Chi Cốt hẳn chính là tới như vậy.

- Đáng tiếc a, ở bên trong Vạn Cổ Ma Khanh, có rất nhiều thứ chúng ta không thể tưởng tượng, uy lực quỷ thần khó lường, cường giả cấp đế cũng sẽ đỏ mắt, nhưng mà những thứ kia cũng không phải chúng ta có thể với tới, lúc trước lục chỉ Yêu Đế, chính là vì vài thứ kia tiến nhập Vạn Cổ Ma Khanh, kết quả có đi không có về, cuối cùng, hắn cũng thành chất dinh dưỡng dựng dục Ma Thần Chi Cốt vì Vạn Cổ Ma Khanh.

Đạt Cổ nói tới đây, thở dài một hơi, một đường võ đạo, chính là tranh mệnh cùng trời, cho nên mỗi khi võ giả gặp được chuyện như vậy, khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm.

Ngay cả cường giả đỉnh cao nhất Thánh Ma đại lục, đều nhao nhao ngã xuống ở Vạn Cổ Ma Khanh, cái thú trảo kia, ngẫm lại khiến cho lòng người kinh sợ.

Không khí nhất thời lâm vào trầm mặc, hai người đều trầm mặc không nói, mà Toàn Cơ ở bên cạnh Đạt Cổ, từ ngay từ đầu liền không nói chuyện, chỉ uống trà phẩm trà, ngẫu nhiên gảy lá trà một chút.

Bầu không khí như vậy giằng co tới ba mươi phút, Lâm Minh đứng lên ôm quyền nói:

- Lâm mỗ phải cáo từ, đa tạ lời khuyên của Đạt Cổ huynh hôm nay, nếu không ta thủy chung không hiểu Thông Thiên tháp ra sao, thời gian cấp bách, tại hạ chuẩn bị đi Tu Luyện địa tiếp tục tu luyện.

- Tu Luyện địa...

Đạt Cổ cười ha hả:

- Lâm huynh thật đúng là tranh thủ thời gian a!

Lâm Minh nói:

- Thời gian không đợi người.

Võ giả ở thời điểm thanh thiếu niên tiềm lực mạnh nhất, thời điểm này tu luyện cũng là trọng yếu nhất, nếu không thể nắm bắt thời gian, một khi tiềm lực tương lai dùng hết, liền khó có thể tiến nửa bước nữa.

Nếu có thể một hơi xông lên cảnh giới Thần Hải, như vậy sinh mệnh lực sẽ gia tăng đến trình độ trên vạn năm, thời điểm này. Trong vòng ngàn năm, đều tính trẻ tuổi, cũng có thể bảo trì dung nhan không già.

Càng sớm bước vào Thần Hải, tiềm lực sinh mệnh càng nhận được nhiều ưu thế lớn.

Huống chi, Lâm Minh còn có chi ước mười năm với Mục Thiên Vũ, điều này cũng làm hắn có loại cảm giác gấp gáp.

- Tu Luyện địa... Lâm huynh hẳn là có được huy chương Chung Kết giả. Có huy chương này, có một Tu Luyện địa có thể vào.

- Nga? Cái gì Tu Luyện địa?

Đạt Cổ mỉm cười nói:

- Vương Giả Tù Lung!

...

Thông Thiên tháp tầng bốn, ở một chỗ u ám trong mật thất, một nam nhân Ải Ma tộc thân cao chỉ có sáu xích, mặc áo choàng màu đen rộng thùng thình tựa vào trên tịch tháp, ở trước người hắn, một người áo đen quỳ một gối xuống đất.

- Tôn chủ đại nhân, đã chiếm được tin tức, Lâm Minh hẳn không có vấn đề gì với Bát Vẫn Chiến Đế.

- Nga? Xác định?

Nam nhân Ải Ma hơi hơi động dung, ngồi thẳng thân mình.

Người này chính là Hắc Ám tôn chủ một trong mười hai tôn chủ tầng ba Thông Thiên tháp.

- Xác định, theo tình báo truyền đến từ thánh địa chỗ Bát Vẫn Chiến Đế, Bát Vẫn Chiến Đế đã không thu đồ đệ ba trăm năm, gần trăm năm đều bế quan ở một chỗ mật địa, hành tung không người biết.

- Như vậy... Hừ. Nguyên lai tiểu tử này căn bản không có bối cảnh, ta lo lắng suông một trận.

Hắc Ám tôn chủ khinh thường nói.

- Hắc Ảnh, ngươi đi nói chuyện cùng hắn, nếu hắn nguyện ý thề ở linh hồn khế ước, nguyện trung thành chúng ta năm mươi năm thì thôi, nếu không, để hắn sớm xuất khỏi Thông Thiên tháp, nếu không, hừ!

Hắc Ám tôn chủ nói tới đây không nói thêm gì nữa, trong một tiếng hừ lạnh kia ẩn chứa sát ý đã cực kỳ rõ ràng.

Lâm Minh cuối cùng vẫn lựa chọn đồng hành với Đạt Cổ, Toàn Cơ, bởi vì Toàn Cơ cũng muốn đi vào Tu Luyện địa tu luyện, chẳng qua chỉ không phải Vương Giả Tù Lung thôi.

Đi tới Tu Luyện địa tây nam tầng ba Thông Thiên tháp, đẩy cửa tiến vào, Lâm Minh thoáng sửng sốt, Tu Luyện địa này thật sự to thái quá, ít nhất trăm trượng vuông, cao mười mấy trượng, nhưng mà trong không gian lớn như vậy, lại bày biện phi thường đơn giản, chỉ có một tấm bàn đá hai trượng vuông, mấy bồn hoa tạo hình cổ quái.

Ở phía trước bàn đá, một bóng người đưa lưng về phía ba người Lâm Minh, người này mang một thanh trường kiếm, mặc áo dài màu xanh nhạt, một đầu tóc dài buông xuống bên hông, khoanh tay mà đứng.

- Người này...

Đuôi lông mày Lâm Minh khẽ nhướng, đây tuyệt đối là một cao thủ tuyệt đỉnh!

- Lâm huynh, hắn chính là Phong Thần.

Đạt Cổ thở nhẹ một hơi, chân nguyên truyền âm với Lâm Minh.

- Thì ra là thế.

Lâm Minh chợt nghiêm lại trong lòng, tại Tu Luyện địa đặc thù, cơ bản chỉ có võ giả tầng ba mười hạng đầu mới có quyền hạn tiến vào, gặp cao thủ cấp bậc Thiên Ma thất tinh cũng không kỳ quái.

- Phong Thần quả thực danh bất hư truyền.

Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng.

Dường như có cảm giác, Phong Thần quay đầu, mờ nhạt nhìn ba người một cái, ánh mắt dừng lại ngắn ngủi ở trên thân Lâm Minh, liền lơ đễnh xoay người.

Ánh mắt hắn, cũng không có ngạo ý, nhưng mang theo một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ tự nhiên mà toát ra, dường như coi thường hết thảy thế gian.

Đây là tâm tính tuyệt thế cường giả mới có thể có được.

Đạt Cổ nhìn Phong Thần, hơi hơi cảm khái, chân nguyên truyền âm cho Lâm Minh nói:

- Thực lực Phong Thần, sợ là không kém gì tôn chủ.

- Ân? Không kém gì tôn chủ?

Lâm Minh cả kinh trong lòng.

Thông Thiên tháp tôn chủ đối với Lâm Minh mà nói luôn luôn có chút hư vô mờ mịt, đến tột cùng thực lực của bọn họ đạt tới loại trình độ nào, Lâm Minh cũng không biết được.

Lâm Minh không kìm nổi hỏi:

- Tôn chủ rốt cuộc là có tu vi gì?

Đạt Cổ lắc đầu:

- Ở Thông Thiên tháp, nói tu vi thật sự không có ý nghĩa gì, nếu dùng tu vi để bình phán thực lực một người, thường thường sẽ xuất hiện phán đoán khác biệt rất lớn, trên thực tế, ở Thông Thiên tháp quá lâu, đều đã quên tiêu chuẩn thực lực ở ngoài Huyết Sát Nguyên, bởi vì người nơi này, là người nổi bật trong bạn cùng lứa tuổi, căn bản khó có thể so sánh.

Lâm Minh gật đầu, quả thật như thế, Huyết Sát Nguyên có thể nói là tụ tập tất cả nhóm trẻ tuổi tuấn kiệt đi theo sát đạo của Thánh Ma đại lục, đây chính là toàn bộ đại lục tuấn kiệt trẻ tuổi, số lượng nhiều, khó có thể tưởng tượng, chỉ là thiên tài cấp đế, đã đạt tới hai hàng đơn vị.

Thiên tài cấp thánh mặc dù như Mục Thiên Vũ, phóng tới tầng ba cũng chỉ xếp hạng dưới mà thôi.

Khi võ kỹ, ý cảnh, công pháp trở thành nhân tố ảnh hưởng thực lực trọng yếu. Tu vi bản thân ảnh hưởng sẽ bị suy yếu thật to.

Tỷ như đến trình độ Lâm Minh, tu vi ở Tiên Thiên kỳ gia tăng một cái tiểu cảnh giới, thực lực tăng lên không phải quá lớn. Bởi vì chiến lực hắn tổng hợp lại sớm là cấp Toàn Đan.

Cho dù chân nguyên ngươi dày đặc hơn, Tiên Thiên kỳ tăng lên một cái tiểu cảnh giới, cũng xa không bằng tiểu cảnh giới cấp Toàn Đan tăng lên.

Ý cảnh dung hợp, Bát Môn Độn Giáp, đây mới là sát chiêu của Lâm Minh.

Lâm Minh cùng Đạt Cổ đang dùng chân nguyên truyền âm nói chuyện với nhau, một cái thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên:

- Hắc hắc, đây không phải Đạt Cổ cùng Toàn Cơ sao? Chậc chậc, hai tháng không gặp, Đạt Cổ, tu vi của ngươi... Dường như là càng ngày càng kém a!

Thanh âm thình lình xảy ra khiến Đạt Cổ nhướng mày, quay đầu, nói chuyện chính là một cái võ giả Ải Ma tộc, thân cao vẻn vẹn chỉ sáu xích, đầu vô cùng lớn, cầm gậy chống cổ quái trong tay, trên đầu đội nón tre màu đen, cười hắc hắc nhìn phía Đạt Cổ.

- Diêm Si!

Thông Thiên tháp, Diêm Si xếp hạng thứ hai trong Thiên Ma thất tinh, thực lực chỉ dưới Phong Thần.

Toàn Cơ rõ ràng tràn ngập chán ghét đối với Diêm Si, chỉ hừ một tiếng, cũng không đáp lời.

Diêm Si lơ đễnh, liếc mắt Đạt Cổ Toàn Cơ một cái, ánh mắt lại dừng ở trên thân Lâm Minh:

- Lâm Minh phải không, ta biết ngươi, có lẽ không tới mấy tháng, chúng ta sẽ giao thủ, không biết cái thời điểm kia, ngươi có thể trưởng thành kịp hay không? Hắc hắc, ngẫmta rất chờ mong!

Diêm Si nói xong, liếm liếm môi, thực lực Lâm Minh đã đến gần Thiên Ma thất tinh, mấy tháng sau nếu hắn có thể thắng thêm hai trận, giao thủ với Diêm Si sẽ không kỳ quái.

- Chậc chậc, không cần dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, rất dễ dàng khiến ta hưng phấn!

Diêm Si cười cạc cạc, lắc lắc ngón tay, đi đến chỗ chấp sự phụ trách Tu Luyện địa.

- Người kia!

Sắc mặt Đạt Cổ không tốt lắm, hắn quả thật không phải đối thủ Diêm Si, căn bản không làm gì được đối phương, nguyên bản một năm trước, hắn còn có thể chiến một trận, hiện tại bởi vì Tu Luyện địa chênh lệch, khoảng cách hắn cùng Diêm Si đã bị rớt ra, nhất là mấy tháng qua, Diêm Si trở nên sâu không lường được.

Lâm Minh yên lặng quan sát Diêm Si, hắn cũng không có loại phong thái bễ nghễ thiên hạ như Phong Thần, duy nhất chỉ có khí thế độc tôn, nhưng linh hồn lực hắn lại sâu trầm giống như đại dương mênh mông biển rộng, không đơn giản là linh hồn lực, trong thân thể thấp bé, dường như cũng ẩn chứa lực lượng khủng bố.

- Với tu linh hồn là việc chính, phụ trợ là công pháp Luyện Thể... Không biết linh hồn công kích của Diêm Si này có thể cường đại đến loại nông nỗi nào?

Lâm Minh âm thầm so sánh chính mình, thần hồn Diêm Si nội liễm, không chiến cùng hắn một lần thì không thể so sánh.

- Đây là lệnh bài của ngài, xin nhận lấy.

Chấp sự chưởng quản Tu Luyện địa đặc thù là một nam nhân trung niên cụt một tay, một thân chân nguyên cực kỳ dày đặc, hắn có thể phụ trách Tu Luyện địa đặc thù, địa vị ở tầng ba Thông Thiên tháp đã rất cao, nhưng đối với Phong Thần vẫn cực kỳ khiêm tốn, không có mảy may ý vô lễ, hai tay dâng một quả lệnh bài trình đến trên tay Phong Thần, bằng vào lệnh bài này, liền có thể đi vào Tu Luyện địa.

- Diêm Si đại nhân, đây là của ngài, xin nhận lấy.

Khối lệnh bài thứ hai, đưa cho Diêm Si.

Sau đó, hắn chuyển dời ánh mắt đến trên thân Lâm Minh:

- Các ngươi, muốn Tu Luyện địa nào?

Đối với Lâm Minh, hắn thật không có gì kiêng kị, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Vương Giả Tù Lung.

Lâm Minh nói.

- Nga?

Diêm Si ở một bên lộ ra biểu tình hứng trí:

- Vương Giả Tù Lung, hắc hắc, ngươi mới vừa lấy được quyền hạn tiến vào Vương Giả Tù Lung, có ý tứ, không biết ngươi có thể lấy tư cách thí luyện mấy phẩm đây...

- Ân?

Lâm Minh thoáng sửng sốt, tư cách thí luyện?

Trung niên chấp sự nhìn Lâm Minh một cái, chậm rãi giải thích:

- Vương Giả Tù Lung không có tư cách thí luyện cùng cấp bậc, bình phán tư cách thí luyện có rất nhiều nhân tố, nói tóm lại, với thiên phú, ý niệm, linh hồn, thực lực cùng một nhịp thở, là bình định tổng hợp lại một người tuổi trẻ tuấn kiệt, tư cách thí luyện phân ra bốn đẳng cấp Phàm, Thánh, Tu La, cùng với Phong Hào Tu La.

- Ba cái đẳng cấp trước đều phân thượng trung hạ tam đẳng, trong đó thượng đẳng Tu La, cũng chính là xuất sắc nhất trong Tu La thiên cấp, có một mình phong hào, cũng chính là Phong Hào Tu La, một vạn năm qua, tuyệt đại thiên kiêu đạt được Phong Hào Tu La ở Cực Tinh thành, cũng chỉ là ba người mà thôi, mặc dù là mười hai Thông Thiên tháp cộng hết lại, cũng cực kỳ thưa thớt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.