Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!

Hắc Thử ngã mạnh trên mặt đất, gạch nền vỡ nát, nửa thân hắn đều lún vào trong mảnh gạch vỡ.

Mấy trăm võ giả nhìn thấy một màn này đều có chút ngây người, vốn tưởng rằng Hắc Thử đã thắng, nhưng là kết quả lại ra ngoài dự đoán. Lâm Minh một thương vụt lại, trực tiếp đập Hắc Thử lún xuống đất.

Hắc Thử tuy rằng làm người nhát gan, làm việc ti tiện, nhưng kỳ thật hắn cũng là một đệ tử thiên tài xuất thân tông môn ngũ phẩm Ải Ma tộc. Phá Hồn lĩnh vực của hắn một khi thi triển ra khiến người khó lòng phòng bị. Rất nhiều người cũ của tầng hai đều không muốn đối mặt Phá Hồn lĩnh vực của hắn. Không nghĩ tới người mới này rồi lại còn có thể làm ra phản kích dưới loại tình huống như vậy.

- Móa, làm thế nào!

Hắc Thử từ trong đống gạch vụn nhảy ra, trên mặt nhăn nheo của hắn đã đầy máu tươi, đầu còn hơi choáng váng.

Đúng lúc này, bên tai Hắc Thử vang lên chân nguyên truyền âm của người áo choàng Man tộc:

- Lão đại, ngươi bị sao vậy?

- Chết tiệt, tiểu tử này lực lượng quá biến thái, cho dù Bán Thú nhân cùng cấp ở trước mặt hắn đều là cặn bã.

Hắc Thử dùng chân nguyên truyền âm tức bế phối đáp.

Lực lượng của Lâm Minh quả thật là mạnh nhất hắn từng gặp qua. Tiên Thiên sơ kỳ, một thương thoải mái đánh bay hắn, nếu không phải hắn dùng ma nguyên bảo vệ cổ tay, một đòn vừa rồi sẽ vụt nát xương cổ tay hắn.

- Tiểu tử này... Không bị thương sao? Một đao vừa rồi của ta tuy rằng bị hắn vụt về, nhưng là đã đem Phá Hồn lĩnh vực toàn bộ đánh vào tinh thần chi hải của hắn. Cho dù là cường giả Toàn Đan nhân loại cũng sẽ bị thương linh hồn!

Hắc Thử nhìn Lâm Minh, hỏi Man tộc áo choàng. Vừa rồi hắn bị một thương vụt bay, cái gì cũng không chú ý tới. Mà hiện tại nhìn Lâm Minh, bộ dạng vẫn không nhúc nhích, hắn cũng không biết đối phương rốt cuộc có bị thương nặng hay không.

- Đại khái hắn khá am hiểu phòng ngự linh hồn công kích. Ta không nhìn ra hắn có bị thương gì...

Man tộc áo choàng bất đắc dĩ trả lời. Lâm Minh một thương đánh bay Hắc Thử, đứng nguyên tại chỗ vẫn không nhúc nhích, nhìn ánh mắt hắn cũng không có vẻ tan rã.

Đá phải tấm thép!

Hắc Thử trong lòng kêu khổ. Thường đi ở bờ sông nào có không ướt giày. Hắc Thử một mực chọn người mới xuống tay, lại rốt cuộc có một ngày vấp ngã ở mặt này. Tuy nhiên nói trở về, nếu như không phải một mực chọn người mới xuống tay, mục tiêu hai mươi thắng liên tiếp của hắn cũng không có khả năng đạt tới, sớm đã bị người chung kết rồi.

Nói đến cùng, Thông Thiên tháp này là một nơi dùng thực lực nói chuyện, thực lực làm vua.

Lâm Minh tay cầm Tử Huyễn thương, bước ra từng bước.

Khi hắn bước ra bước đầu tiên, trên khán đài chung quanh từng tràng tiếng hít khí lạnh liền không dứt bên tai. Có thể bước ra bước chân vững vàng như vậy, chứng minh Lâm Minh không có chuyện gì cả.

Thực lực Hắc Thử ở tầng hai không tính là mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là hắn dễ đối phó. Rất nhiều người thí luyện thâm niêm đều không dám ngạnh kháng linh hồn công kích của hắn. Nhưng là Lâm Minh cứ như vậy ngạnh kháng còn không xảy ra chuyện gì, thật sự quá biến thái.

Sắc mặt Hắc Thử trầm xuống, trận chiến này đã tới hồi gay cấn, hắn tuyệt đối không thể thua. Một khi thua, hai mươi thắng liên tiếp sẽ bị chung kết, chẳng những điểm số giết chóc không có, đồng thời sát khí mình tích cóp vất vả thời gian ba năm cũng sẽ bị tan mất hơn phân nửa.

Đây tuyệt đối là đả kích hắn không thể chịu nổi!

- Tiểu tử, là ngươi ép ta!

Trên mặt Hắc Thử hiện lên một tia dữ tợn, da trên mặt đã nhăn nhúm chồng chất vặn vẹo vào một chỗ.

- Linh Hồn Nhiên Thiêu - tinh thần chi hải, toàn khai!

Hắc Thử hét lớn một tiếng, ở mi tâm hắn rõ ràng xuất hiện một vết rạn. Trong vết rạn hắc quang đại thịnh, giống như con mắt thứ ba.

- Hắc Thử thiêu đốt linh hồn, xem ra là hắn muốn liều mạng.

Thiêu đốt linh hồn là chiêu thức đặc biệt có của võ giả công kích hệ tinh thần, tổn thất còn lớn hơn thiêu đốt tinh huyết. Sau khi thiêu đốt tinh huyết, cái giá phải trả ra vẫn là có khả năng bù lại, mà thiêu đốt linh hồn là rất khó bù lại, sẽ tạo thành thiếu sót linh hồn lực vĩnh cửu. Trừ phi có dược vật dưỡng hồn đỉnh cấp, tuy nhiên mức độ quý báu của dược vật bậc ấy không dưới Phạm Thiên Long Căn.

Sau khi thiêu đốt bộ phận linh hồn lực, khí thế Hắc Thử tăng vọt, bề ngoài cũng xảy ra biến hóa. Gương mặt vốn khô quắt trở nên dữ tợn vạn phần, khóe miệng lộ ra răng nanh dài hơn tấc, hai mắt đỏ như máu, giống như dã thú.

- Linh Hồn Gió Lốc!

Hắc Thử điên cuồng quát một tiếng, vòng xoáy linh hồn lực ngưng tụ thành gió lốc khủng bố, võ giả chung quanh ở quá gần không kìm nổi nhao nhao lui về phía sau, chỉ sợ bị cuốn vào bị lan đến. Dù sao linh hồn bị thương cũng không phải chuyện đùa.

- Linh Hồn Gió Lốc thật mạnh.

- Chỉ là dư ba liền khiến ta cảm thấy không rét mà run, loại cảm giác này tựa như lúc ta là người thường không mặc quần áo đứng ở đất tuyết ngày đông giá.

Rất nhiều người cho rằng Hắc Thử yếu nhìn thấy Linh Hồn Gió Lốc này cũng có chút biến sắc. Bọn họ không khỏi giả tưởng, nếu như là bọn họ ở trên đài đối mặt Linh Hồn Gió Lốc này có thể chống được hay không?

Mà kết quả giả tưởng lại khiến bọn họ không kìm nổi sống lưng phát lạnh.

Ầm ầm!

Gió lốc màu tím khí thế hung hăng cuốn tới Lâm Minh, xen lẫn vô số tiếng quỷ khóc sói tru. Toàn bộ Võ Đấu trường dường như biến thành tu la địa ngục!

Thân hình Lâm Minh đã hoàn toàn bị nuốt trong gió lốc, biến mất không thấy.

Hắc Thử vung song đao nhào tới, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh một ác ma thật lớn, con mắt đỏ tươi, hai sừng gấp khúc dữ tợn, hàm răng sắc bén nhọn hoắt.

Nhưng mà ngay khi hắn vọt tới một nửa, Linh Hồn Gió Lốc trước mắt đột nhiên bị tách ra, một luồng sáng tím giống như sao xẹt cắt qua hư không, bắn thẳng đến Hắc Thử.

Hắc Thử đã thiêu đốt linh hồn, mất lý trí căn bản không né tránh kịp, thân thể đột nhiên khựng lại.

Phốc!

Ở mi tâm hắn thêm ra một lỗ máu, vệt sáng tím này không hề trì hoãn xuyên thủng đầu hắn!

Điện quang phun ra nuốt vào, chùm sáng tím lấy tốc độ mắt thường khó thể phân biệt bay trở về, gió lốc chậm rãi tiêu tan. Ở trong lòng bàn tay Lâm Minh, một cây cương châm xoay tròn, chính là Tà Thần Lôi Linh.

Mà Linh Hồn Gió Lốc Hắc Thử phát ra đánh lên người Lâm Minh lại giống như một cơn gió nhẹ, không hề có ảnh hưởng gì.

Đã xong.

Phịch!

Hắc Thử ngã mạnh xuống đất, trên trán chảy ra một bãi máu lớn.

- Lâm Minh thắng!

Trọng tài sửng sốt một hồi mới tuyên bố, toàn trường một mảnh yên tĩnh.

Hắc Thử bị Lâm Minh một chiêu đánh gục, bọn họ cũng không ngoài ý muốn. Dù sao Hắc Thử ở mặt phòng ngự và cận chiến rất yếu.

Khiến bọn họ khó thể tưởng tượng chính là, vừa rồi Linh Hồn Gió Lốc của Hắc Thử khủng bố như vậy rồi lại hoàn toàn không thương tổn đến Lâm Minh? Thân thể tên này rốt cuộc có linh hồn hay không, làm sao hoàn toàn miễn dịch linh hồn công kích?

- Tiểu tử này, chẳng lẽ thể chất đặc thù? Ải Ma tộc luận cường độ thân thể không bằng Cự Ma tộc chúng ta, luận độ phù hợp pháp tắc ý cảnh không bằng Yêu Tinh tộc, luận ngộ tính không bằng nhân loại. Nhưng nếu luận linh hồn lực, lại là số một Thánh Ma đại lục, nhất là Hắc Thử này còn là kẻ chuyên tu linh hồn công kích, làm sao lại là loại kết quả này?

- Coi thường hắn rồi. Tên này, cho dù không tính linh hồn phòng ngự biến thái của hắn, cũng tuyệt đối có thực lực Thiên Ma bốn cánh. Không trách hắn dám tiếp nhận khiêu chiến của Hắc Thử. Hắc Thử mấy năm nay tích lũy sát khí cũng không ít, tiểu tử này kiếm một khoản lớn.

Khi võ giả ở dưới khán đài nhao nhao nghị luận, sát khí trên người Hắc Thử đã có hơn phân nửa hóa thành dòng nước ấm, hội tụ vào trong cơ thể Lâm Minh.

Hoắc!

Rót vào từ đầu đến chân, giống như thể hồ quán đỉnh. Sát khí lần này so với hai lần trước cộng lại còn nồng đậm hơn mấy lần, cho dù Lâm Minh tâm tính trầm ổn cũng bị luồng sát khí này xối cho tâm thần chấn động, dường như vô số dục vọng trong lòng đều đang cực độ bành trướng.

- Sát khí thật nồng đậm!

Lâm Minh sau khi hấp thu luồng sát khí này, nhìn thoáng qua hình xăm Thiên Ma trên cánh tay. Lại thấy đôi cánh thứ nhất của hình xăm Thiên Ma này đã hoàn toàn hình thành, đôi thứ hai cũng xuất hiện đường nét rõ ràng. Nếu lại có thể đạt được sát khí nhiều tương tự như vậy, đôi cánh thứ hai cũng sẽ ngưng hóa thành thực chất. Đến lúc đó, Lâm Minh chính là thực lực Thiên Ma bốn cánh chân chính.

- Có số sát khí này, ta tu luyện Đại Hoang kích quyết sẽ làm ít công to.

Lâm Minh hít sâu một hơi, bình phục xao động trong lòng, ngón tay chỉ một cái. Trên thi thể Hắc Thử nổ ra một đoàn sương máu, một đạo Huyết Ẩm chi ấn mới chậm rãi ngưng tụ thành, rồi sau đó ngay lập tức bay trở về trong tay Lâm Minh.

Ngay cả Tu Di giới của Hắc Thử cũng bị Lâm Minh cùng thu lại, đối với đồ vật trong Tu Di giới của Hắc Thử, Lâm Minh rất chờ mong. Hắn rất có hứng thú đối với bí pháp tu luyện linh hồn của Ải Ma tộc.

- Dùng máu người chết ngưng hóa huyết ấn, công pháp của tiểu tử này đủ độc.

- Hắn và Lam Tinh của Yêu Tinh tộc xem như là hai đại tân tinh của Võ Đấu trường hôm nay, đều là người mới, đều có thiên phú cực cao và thực lực Thiên Ma bốn cánh. Tuy tương đối mà nói, Lâm Minh càng mạnh một chút. Lam Tinh đến tầng hai vẫn là bế quan một năm mới có thực lực Thiên Ma bốn cánh, mà Lâm Minh không trải qua tu luyện liền đạt tới loại tình trạng này, càng thêm khủng bố!

- Lâm Minh so với ta càng mạnh một chút sao? Hắc hắc, có ý tứ!

Lam Tinh lúc trước vừa giành được ba thắng liên tiếp cũng chưa rời khỏi Võ Đấu trường, một mực chú ý trận đấu của Lâm Minh. Lúc trước hắn cũng không coi trọng Lâm Minh, cho rằng Lâm Minh sẽ ngã xuống trên tay Hắc Thử, không nghĩ tới là loại kết cục này.

- Lấy ta ra đánh đồng với Lâm Minh, cho rằng ta ở tầng hai bế quan tu luyện một năm mới đạt tới trình độ của Lâm Minh. Hừ, không biết ta một năm trước đã có thực lực Thiên Ma bốn cánh, chỉ là dưới tình huống như vậy, như trước bế quan một năm, một năm này ta cũng không phải tu luyện uổng phí.

Khóe miệng Lam Tinh nhếch lên, trong mắt chiến ý sáng quắc. Hắn đã hạ quyết tâm, muốn cùng Lâm Minh chiến một trận.

Trận chiến của hai người mới, cũng là hai thiên tài đỉnh cấp của Thông Thiên tháp tầng hai tất nhiên là chuyện cực kỳ thú vị.

Tuy nhiên không phải hiện tại. Lâm Minh vừa mới trải qua một trận chiến đấu, bất kể chân nguyên tổn thất ít cỡ nào nhưng dù sao cũng là tổn thất. Lam Tinh muốn thắng Lâm Minh trong một điều kiện hoàn toàn công bằng, không cho đối phương bất kỳ cơ hội lấy cớ nào.

- Yêu Đế của Yêu Tinh tộc ta, người nào không phải đạp lên thi thể hài cốt vô số thiên tài đi lên ngôi đế vương. Lam Tinh ta tương lai tất thành Yêu Đế, liền để ngươi làm một trong những hòn đá đặt chân của ta đi!

Lam Tinh ra từ một tông môn ngũ phẩm trung thượng đẳng của Yêu Tinh tộc. Bình thường mà nói tông môn ngũ phẩm đỉnh cấp chính là thánh địa, tông môn ngũ phẩm trung thượng đẳng cách thánh địa chỉ kém một bước, chỉ cần trong tông môn ra một cường giả cấp đế, có thể hoàn thành một bước lột xác cuối cùng này.

Lam Tinh chính là với xưng đế làm mục tiêu, bước trên hành trình lịch lãm, dã tâm của hắn chính là làm cho tông môn của hắn bởi vì hắn mà thăng cấp thánh địa...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.