Chương trước
Chương sau
Trên đài đá cẩm thạch giữa quảng trường, một luồng kiếm quang hiện lên, một đệ tử Thất Huyền cốc kêu thảm, bay ra ngoài.

- Hồng Võ môn, Lưu Huyền thắng!

Trọng tài nhìn Lưu Huyền một cái thật sâu, sau đó tuyên bố kết quả.

- Lợi hại a, Lưu Huyền này đã thắng liền ba trận rồi!

- Xem ra vẫn còn dư lực.

- Lớp trẻ tuổi này, thật sự là tuấn tài xuất hiện lớp lớp, Lưu Huyền, Diệp Thiên, Trương Nham đều rất lợi hại.

- Tuy nhiên chân chính lợi hại vẫn là cao thủ Thất Huyền cốc, hiện tại mới chỉ là đệ tử nội môn ra đấu với Lưu Huyền mà thôi, tuy rằng thua, nhưng cũng không phải quá kém cỏi, nếu đệ tử hạch tâm, đệ tử thân truyền của Thất Huyền cốc ra tay, không biết sẽ lợi hại tới mức nào a!

Một người cảm khái nói, theo lời của hắn, mọi người không kìm nổi nhìn về phía Âu Dương Minh, thấy Âu Dương Minh vẫn đang rất thoải mái, dường như căn bản không để cuộc đấu trên đài vào mắt.

Hiển nhiên, loại trình độ chiến đấu này, bao gồm cả Lưu Huyền nữa, cũng không lọt vào mắt của Âu Dương Minh.

Điều này làm cho mọi người không kìm được sinh ra một loại cảm giác cao thâm khó lường.

- Rốt cuộc Âu Dương Minh sẽ cường đại tới mức nào đây?

Có người không kìm nổi hỏi.

- Không đoán được, tóm lại là rất mạnh, thậm chí có thể mạnh hơn cả tông chủ của chúng ta!

Người vừa nói chính là một đệ tử của tiểu tông môn, tông chủ của họ đã đạt tới tu vi Hậu Thiên đỉnh phong.

- Mạnh hơn cả tông chủ các ngươi ư, không đến mức đó chứ!

Lúc này Âu Dương Bác Duyên đang ngồi trên chủ đảo, nhìn cuộc chiến trên đài, nghe tiếng đàn bên tai, bộ dáng cực kỳ hưởng thụ, bên cạnh hắn thường xuyên có một số mỹ nữ thướt tha đi qua đi lại, trong đó có tiểu thiếp của hắn, cũng có nha hoàn thiếp thân của hắn. Vô số mỹ nữ oanh oanh yến yến tụ tập lại, đẹp không tả xiết.

Hôm nay là ngày mà tâm tình của Âu Dương Bác Duyên sảng khoái nhất.

Lâm Minh đã chết, Tần Hạnh Hiên cũng sắp bị hắn tra tấn tới chết, Tần gia, Lâm gia cũng đều sẽ bị hủy diệt, Cầm Tử Nha cũng rất nhanh sẽ bị trừng phạt, ý niệm của Âu Dương Bác Duyên càng thông thuận hơn.

Hơn nữa, lần yến hội này còn có Thuần Âm Thập Nhị tử do tông môn nhị phẩm dâng cho hắn.

Các Thuần Âm Thập Nhị tử này phải có thiên phú từ tam phẩm trở lên, là xử nữ dưới hai mươi tuổi, ngày sinh cũng có yêu cầu cực kỳ hà khắc, muốn gom đủ thì rất không dễ dàng, lúc trước Trương Quan Ngọc đã dùng Thuần Âm Thập Nhị tử để lôi kéo Âu Dương Địch Hoa, kết quả là Âu Dương Địch Hoa mất mạng.

Thuần Âm Thập Nhị tử cực kỳ có lợi cho việc tu luyện Hợp Hoan thần công. Khi trước thì Âu Dương Bác Duyên đã xem qua mười hai tiểu mỹ nhân này, rất hài lòng, chuẩn bị đêm nay trong lúc cao hứng sẽ lấy đi trinh tiết của họ, dùng để tăng tu vi của mình.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Âu Dương Bác Duyên càng bay bổng, một lòng nghĩ tới mười hai mỹ nữ này.

Mà đúng lúc này, trước mặt hắn đột nhiên sáng lên một ánh lửa, là Truyền Âm phù.

Âu Dương Bác Duyên nghe được nội dung trong Truyền Âm phù, lập tức cả kinh:

- Ng của Thần Hoàng đảo xông vào Thất Huyền cốc ư?

Âu Dương Bác Duyên đang nghi hoặc, bỗng nghe thấy một tiếng phượng minh, trên bầu trời cách đó mười dặm, một con Chu Tước cực lớn xẹt qua bầu trời, kéo theo ngọn lửa như đang thiêu đốt cả bầu trời!

Âu Dương Bác Duyên đứng lên.

Chu Tước chính là dấu hiệu của Thần Hoàng đảo, nhìn thấy Chu Tước, vậy thì đó chắc chắn là người của Thần Hoàng đảo, bọn họ đến Thất Huyền cốc làm gì đây? Chẳng lẽ là tới chúc mừng mình, cao thủ Tiên Thiên của Thần Hoàng đảo nhiều không đếm xuể, Âu Dương Bác Duyên đột phá Tiên Thiên trung kỳ, đối với Thần Hoàng đảo mà nói thì không bằng một phát rắm, làm sao có thể tới chúc mừng được.

Mọi người tại đây cũng đều thấy con Chu Tước khổng lồ này, Thất Huyền cốc sơn môn không cho phép phi hành, nhưng Chu Tước của Thần Hoàng đảo bay đến, làm gì có ai dám ngăn cản đây!

Lâm Minh bay thẳng lên Thiên Huyền sơn, thấy vài con tiểu Linh Chu muốn tới chào hỏi, lại lập tức bị Hỏa Lân nhanh chóng bỏ qua, tốc độ của Hỏa Lân còn cao hơn cả cao thủ Toàn Đan.

- Trời ạ! Đây là Phượng Hoàng ư?

- Một con Phượng Hoàng a! Ta không nhìn lầm chứ!

- Hạ xuống! Hạ xuống rồi!

Mấy ngàn ánh mắt đồng loạt nhìn lên bầu trời, mọi người đều đứng dậy, đa số người ở đây đều là từ tông môn nhị phẩm, đâu có bao giờ được thấy thánh thú cỡ này đâu!

Bọn họ căn bản không phân biệt được đâu là Phượng Hoàng, đâu là Chu Tước.

Sải cánh dài mười trượng mở ra, toàn thân rực lửa, khi bay thì bốc lên cơn cuồng phong làm cho người khác không thể hô hấp được, hai cánh vừa thu lại, Hỏa Lân mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ mà hạ xuống!

Ầm...

Ngọn lửa bắn ra bốn phía, Hỏa Lân dừng trên quảng trường giữa hồ nước, nhiệt độ nóng rực làm cho mái đình tại đây cong lên, vỡ tan bắn ra bốn phía, các võ giả tu vi thấp đều bị gió thổi lùi lại mấy bước.

Mọi người đều trợn tròn mắt, Hỏa Lân chính là Chu Tước tọa kị của Mục Dục Hoàng, là một con Chu Tước trưởng thành, so với con của Mục Thiên Vũ thì còn lớn gần gấp đôi!

- Là sứ giả của Thần Hoàng đảo ư?

- Thần Hoàng đảo cũng tới chúc mừng Âu Dương trưởng lão ư? Mặt mũi của Âu Dương trưởng lão cũng ghê gớm thật!

Bên phía Thất Huyền cốc, có không ít đệ tử hưng phấn bàn luận, bọn họ cho rằng lần này Thần Hoàng đảo phái sứ giả đến để chúc mừng Âu Dương Bác Duyên, tuy rằng nghe ra thì có chút khó tin, nhưng lần trước tại tổng tông hội võ của Thất Huyền cốc, Thần Hoàng đảo cũng từng phái sứ giả tới một lần rồi.

Lần này Âu Dương Bác Duyên đột phá Tiên Thiên trung kỳ, theo bọn họ thấy, Thần Hoàng đảo phái người đến chúc mừng cũng là điều có khả năng.

Đương nhiên, Âu Dương Bác Duyên còn lâu mới suy nghĩ ngây thơ như vậy, sắc mặt hắn ngưng trọng, ánh mắt nhìn vào bóng người trên lưng Chu Tước kia...

Một thanh niên nhảy từ trên lưng Chu Tước xuống, trong nháy mắt này, tất cả đệ tử Thất Huyền cốc đều im lặng.

Người kia mặc một bộ áo đen, mái tóc dài xõa xuống, cầm trong tay một thanh trường thương hai màu tím đỏ.

Khuôn mặt hắn đao khắc, cặp lông mày như kiếm, hai mắt sâu thẳm giống như tinh không vô ngần! Hắn chỉ tùy ý đứng tại đó, một luồng khí thế vô hình khổng lồ lại như thủy triều tràn ra, làm cho người khác đứng cách mấy chục trượng cũng đều có thể cảm giác được rõ ràng, có một loại cảm giác khó có thể hô hấp được.

Dường như người đang đứng trên quảng trường kia chính là một Chiến Thần.

- Ai?

- Ai vậy a?

Các đệ tử tông môn nhị phẩm nhao nhao bàn luận, bọn họ từng nghe nói tới tên của Lâm Minh, nhưng lại chưa từng thấy Lâm Minh lần nào.

Nhưng các đệ tử của Thất Huyền cốc thì lại sửng sốt ngây người, rất nhiều người dụi dụi mắt, gần như cho rằng mình bị hoa mắt.

Lâm Minh!

Thật sự là Lâm Minh!

Hắn không phải đã chết sao?

Âu Dương Minh cũng biến sắc, nụ cười bình tĩnh trên mặt hắn khi nãy đã biến mất không còn nữa, biến thành vẻ kính sợ cực sâu, hắn không thể quên được, một năm rưỡi trước, trên tổng tông hội võ, Lâm Minh chỉ vẻn vẹn là Ngưng Mạch sơ kỳ, đã đánh cho hắn thất bại thảm hại, không có chút lực trả đòn nào!

Hiện tại, đã hơn một năm trôi qua, mình đã là Hậu Thiên sơ kỳ, vốn tưởng rằng Lâm Minh đã chết, nhưng không nghĩ tới, hôm nay hắn lại nguyên vẹn mà đứng tại đây, tu vi còn đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ!

Không đến một năm rưỡi, tu vi tăng lên một cảnh giới rưỡi!

Ban đầu tu vi không bằng mình, đến bây giờ, lại bỏ qua mình quá xa!

Lâm Minh còn Ngưng Mạch sơ kỳ thì đã có thể đánh bại Khương Bạc Vân tu vi Ngưng Mạch đỉnh phong, như vậy lúc này, Lâm Minh đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, sẽ khủng bố tới mức nào đây?

Có thể sánh bằng Tiên Thiên sơ kỳ hay không?

Âu Dương Minh cảm thấy trong lòng run rẩy, không dám nghĩ tiếp nữa!

Mí mắt Âu Dương Bác Duyên kịch liệt giật giật, nắm tay bóp chặt lại, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Lâm Minh không chết!

Vì cái gì? Vì cái gì hắn không chết!?

Chẳng những không chết, hắn lại còn đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ! Chỉ vẻn vẹn một năm rưỡi a, vì sao lại như vậy?

Âu Dương Bác Duyên âm thầm rít gào!

Hắn hận!

Hắn không cam lòng!

Hắn sợ hãi!

Những điều hắn làm mấy tháng qua, Lâm Minh không có khả năng không biết, với thực lực hiện tại của Lâm Minh, có lẽ còn không thể uy hiếp được hắn, nhưng sau này thì sao?

Dựa theo tốc độ này, e rằng chỉ cần thêm một năm nữa, Lâm Minh sẽ giết chết được hắn!

Đến lúc đó, đừng có hy vọng Thất Huyền cốc ra mặt cho hắn, dưới thực lực tuyệt đối áp bách, Thất Huyền cốc tuyệt đối sẽ hy sinh mình.

Biện pháp duy nhất là chạy trốn, ở lại Thất Huyền cốc chính là ngồi chờ chết.

Âu Dương Bác Duyên lạnh lùng nhìn Lâm Minh, không làm ra cử chỉ ngu ngốc như xin lỗi gì gì đó, từ khi Lâm Minh hạ xuống, trên người hắn đã mang theo sát ý đậm đặc, Âu Dương Bác Duyên lập tức hiểu, tên này đã quyết tâm muốn giết mình rồi!

Đáng tiếc, rốt cuộc thì Lâm Minh vẫn quá kích động, không hiểu được ẩn nhẫn, nếu không chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa, thì e rằng mình sẽ thật sự phải chết trong tay hắn.

Trong nháy mắt này, Âu Dương Bác Duyên có rất nhiều ý niệm trong đầu, hắn cũng không mất đi bình tĩnh, vẫn đứng thẳng như một cây thương.

- Âu Dương trưởng lão, đã lâu không gặp a!

Lâm Minh mặt không chút đổi sắc, thanh âm của hắn giống như luồng âm phong từ cửu u vực sâu thổi tới, toàn bộ yến hội lập tức trở nên lạnh lẽo.

Rất nhiều người của tông môn nhị phẩm còn không biết rõ người đứng trên đài là ai, tuy nhiên bọn họ có ngu đi nữa thì cũng hiểu được một chuyện, người này tuyệt đối không phải đến để chúc mừng, mà là đến để phá phách!

Người này rốt cuộc là ai a, Thất Huyền cốc mà cũng dám tới phá phách, tuy nhiên nhìn thánh thú mà người kia vừa mới cưỡi, thì chắc chắn cũng không phải là kẻ tầm thường, có lẽ là đến từ đại tông môn nào đó. Rất nhiều người trong Thất Huyền địa khu chỉ biết tới Thất Huyền cốc, mà không biết Thần Hoàng đảo, điều này cũng không có gì là kỳ quái cả, đứng ở độ cao nào thì sẽ tiếp xúc đến thế giới ở độ cao đó, lúc trước Lâm Minh cũng không biết có Thần Hoàng đảo tồn tại.

Sắc mặt Âu Dương Bác Duyên rất khó coi, hắn muốn cười một chút, nhưng không thể cười ra được, nói:

- Ngươi không phải chạy vội tới chúc mừng lão phu đấy chứ!

Lâm Minh cầm trường thương chỉ xéo, mũi thương khẽ vạch một đường trên nền đá cẩm thạch, hắn gằn từng chữ một:

- Tất nhiên là không phải, ta tới lấy mạng của ngươi!

Lời này vừa thốt ra, toàn trường đều kinh hãi, bao gồm cả đệ tử của Thất Huyền cốc thì đại đa số mọi người cũng không biết Âu Dương Bác Duyên và Lâm Minh có mối thù truyền kiếp, về phần những tông môn nhị phẩm kia, ngay cả khuôn mặt của Lâm Minh cũng đều không biết, càng đừng nói tới việc này.

- Cái gì?

- Tới lấy mạng của Âu Dương Bác Duyên ư? Ta không nghe lầm chứ?

Mọi người đều không hiểu rõ chuyện gì cả, trên địa bàn của Thất Huyền cốc, tuyên bố muốn lấy mạng của Thất Huyền cốc trưởng lão? Đây là lời mà người bình thường có thể nói ra được hay sao?

Huống chi người kia chỉ có tu vi Hậu Thiên hậu kỳ mà thôi, cho dù khí thế của ngươi có cường đại, thì có thể làm được gì đây?

Ngay cả Âu Dương Minh đã biết rõ thực lực của Lâm Minh thì cũng cảm thấy Lâm Minh là có chút ngu ngốc, toàn bộ Hợp Hoan tông có nhiều trưởng lão như vậy, làm sao có thể để cho Lâm Minh giết người tại đây được, huống chi đối phương chưa chắc đã đánh thắng được trưởng lão nhà mình.

Cầm Tử Nha thì cười khổ, cuối cùng vẫn không thể tránh được kết quả này...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.