Chương trước
Chương sau
Lời Mục Xích Hỏa cũng không phóng đại, tinh huyết Chu Tước đối với Thần Hoàng đảo mà nói quả thật phi thường quý giá, hai giọt khiến một cái cao thủ nguyên bản cực hạn là Tiên Thiên Chí Cực đột phá Toàn Đan, cũng không khoa trương.

Mà cường giả cảnh giới Toàn Đan, là lực lượng trung kiên của Thần Hoàng đảo.

Dùng một lần tổn thất toàn bộ tinh huyết Chu Tước, trách nhiệm này quả thật không nhỏ!

Lúc này, lại một trưởng lão mở miệng:

- Đảo chủ, ta lúc trước chưa từng phản đối ngươi giao tinh huyết Chu Tước cho Lâm Minh, nhưng ngươi ít nhất nên đợi cho hắn trở về bình an từ trong Thần Hoàng bí cảnh đi, thời điểm hắn còn không có đi vào, ngươi đã giao tinh huyết Chu Tước cho Lâm Minh, đây là đạo lý gì?

Người thứ hai mở miệng tên là Nghiêm Dư Thanh, người này là trưởng lão khác họ của Thần Hoàng đảo, trưởng lão họ khác thế đơn yếu kém, sẽ không không sáng suốt tham dự đến tranh đấu trong hai đại phe phái của tông môn, tuy nhiên Nghiêm Dư Thanh này là gia gia Nghiêm Phó Hồng, Nghiêm Phó Hồng vốn có thể tiến vào Cổ Phượng đại điện, kết quả bởi vì Lâm Minh xuất hiện, hắn bị đẩy xuống dưới, đây chính là một lần cuối cùng Nghiêm Phó Hồng tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, về sau hắn không còn cơ hội!

Về phần tinh huyết Chu Tước, lại không phân tới cho Nghiêm Phó Hồng.

Nghiêm Phó Hồng vốn bị Lâm Minh áp chế, hiện tại Lâm Minh đã chết, Nghiêm Phó Hồng bạo phát ra oán hận, ở trước mặt gia gia khóc lóc kể lể, Nghiêm Phó Hồng là cháu trai thiên phú xuất sắc nhất của Nghiêm Dư Thanh, trong nhà cũng được ký thác kỳ vọng cao, lúc này Nghiêm Dư Thanh mới không kìm nổi xuất đầu cho Nghiêm Phó Hồng.

Mục Dục Hoàng lạnh lùng nhìn Nghiêm Dư Thanh một cái, nếu là bình thường, nàng căn bản lười vô nghĩa cùng hắn, nhưng hiện tại, đối mặt với áp lực trưởng lão hội, nàng không thể không giải thích:

- Khảo hạch Cổ Phượng đại điện, mật độ huyết mạch là nhân tố ảnh hưởng rất lớn, nên muốn nhận được cơ duyên ở trong Cổ Phượng đại điện, tự nhiên phải tăng mật độ huyết mạch lên

- Vì để Lâm Minh đạt được cơ duyên lớn hơn nữa, cho nên mạo hiểm dùng nhiều tinh huyết Chu Tước như vậy? Vậy các đệ tử khác thì sao? Mật độ huyết mạch trong cơ thể những đệ tử hạch tâm chỉ thiếu chút nữa liền đủ để tu luyện công pháp Chu Tước Cấm Thần lục, bọn họ cẩn trọng cố gắng, vì nhận được cơ hội một đường cá chép vượt Long môn, chuyện này đối bọn họ đúng là rất không công bình?

Nghiêm Dư Thanh không chất vấn Mục Dục Hoàng như Mục Xích Hỏa, chỉ có thể nói ra với một ngữ điệu dịu nhẹ, nhưng là trong lời hắn ngầm có ý mũi nhọn, vẫn bén nhọn như trước.

Ánh mắt Mục Dục Hoàng càng lúc càng lạnh:

- Nghiêm trưởng lão! Nếu ngươi cảm thấy không công bình, đi nói cùng lão tổ tông đi! Tinh huyết Chu Tước chính là lão tổ tông tự tay giao cho Lâm Minh!

Mục Dục Hoàng rất rõ ràng, Mục Xích Hỏa liên hợp Nghiêm Dư Thanh mượn cơ hội làm khó dễ chính mình, là vì muốn có quyền lực.

Tinh huyết Chu Tước về sau còn có thể có, bọn họ muốn thu hồi quyền cầm tinh huyết Chu Tước, ít nhất phải lấy cớ lần này Mục Dục Hoàng thất trách, yêu cầu về sau giao chuyện tình phân phối tinh huyết Chu Tước cho trưởng lão hội thảo luận quyết định, mà không thể để tông chủ Chu Tước tông một người chưởng quản.

Nên biết rằng, tông chủ Chu Tước tông đảm nhiệm tiếp theo chính là Mục Thiên Vũ, Mục Thiên Vũ lại là người của Mục Dục Hoàng, hơn nữa nàng thiên tư xuất chúng, tương lai hơn phân nửa chính là Toàn Đan Chí Cực, một lần chưởng quyền chính là bảy, tám trăm năm!

Như vậy, phe phái Mục Xích Hỏa vĩnh viễn không có ngày xuất đầu!

Một cái phe phái luôn luôn không sinh ra được cao thủ, chắc chắn sẽ chậm rãi suy sụp, tiêu vong, cuối cùng hoàn toàn luân lạc thành dòng thứ.

Ở sau Mục Xích Hỏa, lại có mấy người đồng phe phái trưởng lão lên tiếng, Lâm Minh ngã xuống, chỉ là một lời dẫn dụ phát quyền lực đấu tranh thôi.

Các trưởng lão khác phần lớn trầm mặc, bọn họ sẽ không tranh đấu đến trong phe phái, chỉ là tiếc hận vì Thần Hoàng đảo mất đi một thiên tài có thể bay lên kỳ ngộ mà thôi.

...

Ở trong một chỗ tiểu lâu Thần Hoàng sơn, Lôi Kinh Thiên đang ngồi xuống đột nhiên trước mặt sáng lên một đạo ánh lửa. Khi thanh âm truyền tới trong tai Lôi Kinh Thiên, hắn ười ha ha:

- Lâm Minh ngã xuống ở trong Thần Hoàng bí cảnh? Ha ha ha! Thật sự là trời cũng giúp ta! Tiểu tử này đã nên sớm chết!

Ngũ Hành Vực cùng Thần Hoàng đảo đàm phán còn đang tiếp tục, đàm phán trọng yếu như thế, liên quan đến ích lợi trọng đại, thậm chí có thể là chuyện tông môn hưng suy, tự nhiên không phải một ngày hai ngày có thể quyết định xuống, song phương hợp tác, liên quan đến rất nhiều chi tiết, hiện tại nói chuyện nửa tháng, song phương nhượng bộ vẫn không đạt thành hiệp nghị cuối cùng.

Lôi Kinh Thiên tự nhiên luôn luôn đứng ở phía đối diện Thần Hoàng đảo. Hiện tại nghe được tin Lâm Minh chết, Lôi Kinh Thiên vui vẻ trong lòng!

- Ông trời có mắt, cuối cùng hắn đã chết! Số mệnh Thần Hoàng đảo cũng theo như vậy, còn tưởng rằng bọn họ sẽ nhất phi trùng thiên, hiện tại xem ra... Hắc hắc, lần này nguy cơ Nam Hải có thể đứng vững hay không vẫn là ẩn số chưa biết!

Đồng thời Lôi Kinh Thiên thu được tin Lâm Minh chết, các tông môn trưởng lão Ngũ Hành Vực khác cũng thu được, Kim Chung sơn trưởng lão cảm khái, tiếc hận thiên kiêu của thế hệ ngã xuống, về phần Hậu Thổ tông Thạch Trọng Khôn, phản ứng gần như cùng Lôi Kinh Thiên, vui sướng khi người gặp họa, Lâm Minh chết đối với Thạch Trọng Khôn mà nói là tin tức đáng giá ăn mừng.

Toàn bộ Thần Hoàng đảo cũng chỉ có Mục Thiên Vũ tin tưởng vững chắc Lâm Minh còn sống, lúc trước Lâm Minh tiến vào Thần Hoàng bí cảnh, cũng không có lưu lại ngọc giản xem sinh tử, loại ngọc giản này, võ giả phải phân ra một lũ sinh hồn, phong nhập trong ngọc giản, thời điểm bản thể tử vong, ngọc giản vỡ vụn.

Phân ra sinh hồn, thương tổn đối với linh hồn rất lớn, bình thường lưu lại linh hồn ngọc giản cũng chỉ có quần áo lụa là mà thôi, thiên tài tuyệt đỉnh sẽ không lưu đồ vật này.

Không có bằng chứng ngọc giản, Mục Thiên Vũ không tin Lâm Minh đã chết...

...

Ầm!

Ở trên chiến trường Thần Hoàng bí cảnh, Lâm Minh một thương đâm nát con rối hỏa nham thạch, chống Tử Huyễn thương nửa quỳ trên mặt đất, phía sau lưng hắn đã đều là máu tươi, tay trái gãy xương, tay phải cầm thương hơi hơi run rẩy.

Đợt thứ hai và ba, rốt cuộc qua!

Ba con rối nham thạch thứ nhất dễ dàng giết nhất, Lâm Minh chỉ giết thoát lực, mà nham thạch thứ hai ba, thực lực rõ ràng tăng lên một cái cấp bậc, lần đầu tiên Lâm Minh chém giết với con rối nham thạch, thân chịu trọng thương, lại không thể giết hẳn, hắn trốn trở về động núi chữa thương, không nghĩ tới con rối bị hắn hủy diệt đã nhanh chóng khôi phục ở dưới của tác dụng trận pháp.

Khi Lâm Minh khôi phục thực lực, con rối nham thạch cũng khôi phục!

Lần thứ hai xuất kích, Lâm Minh có kinh nghiệm, lúc này mới miễn cưỡng giết chết, nhưng như trước vẫn bị trọng thương.

Thứ ba ba, tuyệt đối không ngăn được!

Lâm Minh cắn chặt răng, nuốt vào một viên đan dược chữa thương.

Lúc này, đại trận lại bắt đầu vận chuyển, phù văn đỏ như máu... Sáng lên, Lâm Minh ở đây đã qua mười ngày, đã thăm dò quy luật đại trận thí luyện, lập tức sẽ có đàn con rối nham thạch mới xuất hiện, hắn triển khai thân pháp, lên xuống vài cái liền về tới sơn động.

Chỉ có một năm thời gian để thông qua đại trận, hắn phải liều mạng đề cao thực lực.

Đây chính là thí luyện cấp chiến tướng của thượng cổ Phượng tộc, thiên phú Lâm Minh có thể có một không hai trong Nam Thiên Vực, nhưng so với thượng cổ Phượng tộc mà nói thì như thế nào, trong lòng hắn không biết, Điện Linh nói qua, sau khi nó thủ hộ Cổ Phượng đại điện, cũng chỉ có một vương tộc ở trong vòng một năm thông qua thí luyện, các chiến tướng khác chịu thí luyện đều không thể đạt tới yêu cầu này.

Lâm Minh vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, trong vòng nửa canh giờ, chân nguyên trong cơ thể hắn liền khôi phục gần đầy, tiếp theo, Lâm Minh xuất ra một bình nhỏ chất lỏng màu đỏ, bên trong là Ma Tâm Toái Tinh.

Lúc trước, Lâm Minh nhận được mười viên Ma Tâm Toái Tinh, chính mình ăn nửa viên, cho Mục Thiên Vũ một viên, thời điểm bắt được Lôi Mộ Bạch lại tiêu hao một phần ba viên, bây giờ còn còn lại hơn tám viên.

Mãnh dược bậc này, thời điểm Lâm Minh ăn lần đầu tiên, máu huyết cả người đều chảy khô.

Với thực lực hắn hiện tại, tuy rằng không đến mức thê thảm như thế, nhưng cũng không dám ăn nhiều, hơn nữa hắn cũng không hấp thu được năng lượng nhiều lắm, mỗi cách vài ngày, nuốt nửa viên, luyện hóa ở trong chiến đấu, đây mới là cách làm an toàn nhất.

Từ trong Tu Di giới lấy ra Minh Dược phù vẽ dùng để tăng phúc Nhập Thiên đan lúc trước ở Âm Minh đảo, tùy ý ở trong Ma Tâm Toái Tinh, tuy rằng cấp bậc Minh Dược phù có chút không đủ, nhưng có chút ít còn hơn không.

Ngửa đầu uống xong Ma Tâm Toái Tinh, thân thể Lâm Minh bắt đầu nóng rực lên, trong ảo cảnh, tình cảnh U Minh đại đế cầm chiến phủ trong tay đại chiến ác ma lại xuất hiện, lần này, Lâm Minh không đắm chìm ở trong ảo giác, mà rất nhanh thoát khỏi ảo giác, thao túng năng lượng Ma Tâm Toái Tinh, bắt đầu Tôi Tủy!

Cảnh giới Tôi Tủy, là chuyện trọng yếu nhất của Lâm Minh trông cậy để thông qua thí luyện trong vòng một năm!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.