Chương trước
Chương sau
Lời này của Lôi Mộ Bạch rõ ràng là đang kích tướng, hắn đoán chắc Mục Dục Hoàng có tính cách cường ngạnh, sẽ không chịu thua, nên mới kích Mục Dục Hoàng như vậy.

- Ngươi đang kích ta đáp ứng hôn sự của Thiên Vũ để làm tiền đặt cược với ngươi sao?

Lôi Mộ Bạch thản nhiên nhìn thẳng vào Mục Dục Hoàng, ý nghĩ trong lòng đã rất rõ ràng rồi.

Mục Dục Hoàng âm trầm cười hai tiếng, đột nhiên dựng thẳng lông mày, khí thế toàn thân bùng nổ, một vòng lửa mà mắt thường có thể thấy được bùng nổ ra, đó là do Hỏa nguyên khí cường đại ngưng tụ mà thành.

Vù...

Vòng lửa này trong nháy mắt đã khuếch tán đến toàn trường, không tạo thành bất kỳ phá hư nào, ngay cả bát đĩa cũng không bị vỡ vụn cái nào, nhưng mọi người tại đây đều cảm thấy dường như có một ngọn núi lớn ép lên người trong nháy mắt đó, nhất là Lôi Mộ Bạch đứng ngay phía trước thì còn cảm thấy ngũ tạng lục phủ như bị đánh một đại chùy, liên tục lùi về sau mấy bước.

Mục Dục Hoàng lạnh lùng nói:

- Ngươi bỏ ý nghĩ này đi, cá cược thì lão thân chưa từng sợ qua ai, nhưng lão thân sẽ không dùng hôn nhân của Thiên Vũ làm tiền đặt cược, ngươi muốn cược thứ khác, lão thân có thể tiếp hết!

Khi Mục Dục Hoàng nói ra lời này, Mục Thiên Vũ đứng ngay sau Mục Dục Hoàng, nhìn mái tóc trắng xóa của Mục Dục Hoàng, nàng khẽ hé miệng, nhưng lại không cả, nàng hiểu rất rõ ràng, Mục Dục Hoàng cả đời không lấy chồng, tất nhiên cũng không có con cái gì, nên đã coi nàng là con gái của mình rồi.

Toàn trường lập tức tràn ngập mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm.

Lôi Mộ Bạch hít sâu mấy hơi, sau đó mới bình tĩnh lại được chân nguyên đang sôi trào do bị khí thế của Mục Dục Hoàng ép tới, nói:

- Đổ cái khác thì tại hạ không có hứng thú, nếu sư thái không chịu, vậy thì được rồi, tại hạ dùng thân phận Lôi Cực tông Vô Cực sứ, giao chiến với toàn bộ tuấn kiệt trẻ tuổi của Thần Hoàng đảo!

Thanh âm của Lôi Mộ Bạch mang theo một luồng ngạo khí và khinh thường, hắn là Nam Hải Ma Vực thánh tử, là thiên tài đỉnh cao của tông môn ngũ phẩm, tất nhiên là nhìn chướng mắt các đệ tử của Thần Hoàng đảo rồi.

“Vốn còn muốn dùng quan hệ thông gia để thu lấy thân xử nữ của Mục Thiên Vũ, sau đó mượn cơ hội làm cho Lôi Cực tông đâm một đao sau lưng Thần Hoàng đảo. Nhưng không biết lão thái bà Mục Dục Hoàng này ăn nhầm thuốc gì, nhìn mắt một đã nhận định ta là đăng đồ tử, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức từ chối đề nghị của ta. Chẳng lẽ bà ta muốn để cho Mục Thiên Vũ cả đời không lấy chồng như bà ta hay sao?”.

“Lão thái bà này, chẳng lẽ là phát hiện ra chỗ nào không ổn trên người ta hay sao?”.

Nghĩ đến đây Lôi Mộ Bạch có chút căng thẳng, nhưng ngay sau đó hắn lại phủ định:

“Không có khả năng, với tính cách của bà ta, nếu thật sự nhận ra thân phận của ta, e rằng sẽ lập tức bắt giữ ta lại, hơn nữa bản thân ta cũng tự nhận thấy, trên người không có sơ hở gì, chẳng lẽ bà ta chỉ dựa trực giác, cho rằng ta có mưu đồ khác, nên mới từ chối hay sao?”.

Lôi Mộ Bạch cắn chặt răng, trong lòng hận không thể chém Mục Dục Hoàng ngàn vạn đao, thầm nghĩ:

“Cũng được, nếu không lấy được tấm thân xử nữ của Mục Thiên Vũ, như vậy thì lấy thủ tịch đệ tử của Thần Hoàng đảo mà khai đao. Ta muốn trở thành cường giả phong hoàng, cần đạp lên rất nhiều thi thể thiên tài, dùng bọn họ để làm tăng tin tưởng của mình, khắc sâu tâm niệm tất thắng của ta! Mục Dục Hoàng nhà ngươi dám đối xư với ta như thế, ta sẽ phá đi tin tưởng của môn hạ nhà ngươi, làm cho tương lai bọn họ có muốn đặt chân tới Toàn Đan cũng khó! Dùng điều này để trả thù lần nhục nhã này của ngươi với ta!”.

Nghĩ như vậy, Lôi Mộ Bạch nhìn về phía Mục Tiểu Thanh, khóe miệng nổi lên một nụ cười ác độc, cứ hạ thủ từ cô gái này đi! Đáng tiếc, Thanh Loan huyết mạch trên người nàng không cao, nếu mà “ăn” luôn nàng, thì cũng rất ngon miệng đây.

Mục Tiểu Thanh nhíu nhíu mày, nàng cảm giác tên Lôi Mộ Bạch này giống như một con rắn độc âm lãnh, ánh mắt nhìn mình tràn ngập tính xâm lược.

Nàng run thanh trường kiếm lên, lạnh lùng nói:

- Lấy binh khí ra đi!

- Binh khí?

Lôi Mộ Bạch khoanh tay đứng, khinh thường nói:

- Đối phó với ngươi, không cần binh khí, nếu ngươi có thể chống đỡ được năm chiêu của ta, trận này, coi như ngươi thắng!

- Cái gì?

Mục Tiểu Thanh dựng thẳng lông mày, cực kỳ tức giận.

Không riêng gì Mục Tiểu Thanh, các đệ tử Thần Hoàng đảo đều phẫn nộ, tên Lôi Mộ Bạch này quá kiêu ngạo, nói như vậy hoàn toàn là để nhục nhã người khác, bình thường khi võ giả so chiêu, mặc dù biết rõ đối phương không bằng mình, thì cũng sẽ tôn trọng đối thủ, nhưng Nói trắng ra những lời như vậy, chính là để nhục nhã đối phương, đả kích lòng tự tin của đối thủ.

- Thật đáng giận!

Mục Tiểu Thanh cắn răng, nàng chưa từng chịu nhục nhã như vậy lần nào.

Lâm Minh khẽ lắc đầu, Lôi Mộ Bạch đã nói như vậy, một trận chiến này nhất định phải đánh rồi, hơn nữa còn phải đánh hết mình, hiện tại có khuyên Mục Tiểu Thanh thì cũng không có ý nghĩa gì nữa, nếu bị đối phương nhục nhã như vậy, mà còn nén giận không đánh, kết quả chắc chắn sẽ còn thảm hại hơn việc oanh liệt đánh một trận rồi thua.

- Tiểu Thanh, Lôi Mộ Bạch là thiên tài cấp thánh, nếu không thể dùng lực, thì nên nhận thua.

Mục Dục Hoàng sợ Mục Tiểu Thanh bị kích động, mất đi lý trí, liền dùng chân nguyên truyền âm.

- Thiên tài cấp thánh sao?

Mục Tiểu Thanh hít sâu một hơi, kỳ thật nàng cũng đã có chút đoán trước, Lôi Mộ Bạch dám nói dứt khoát như vậy, làm sao lại không có vài phần thực lực đây.

Nhưng trong lòng nàng vẫn có tâm lý không chịu thua, thiên tài cấp thánh thì sao, mặc dù thực lực của ta không bằng ngươi, nhưng ít nhất ta cũng có thể bức ngươi phải lấy ra vũ khí, mặc dù cuối cùng ta sẽ thua, thì cũng sẽ không bại trong vòng năm chiêu!

Mục Tiểu Thanh thúc giục chân nguyên trong cơ thể đến mức mức tận cùng, vận chuyển Thanh Loan Huyễn Yêu điển, tuy rằng nàng rất phẫn nộvẫn có thể giữ được lý trí, không phải vừa lên đã điên cuồng tấn công, nếu như vậy thì nàng sẽ càng bị thua nhanh hơn.

- Hắc hắc, ngươi cũng có chút thông minh, tuy nhiên, vô dụng mà thôi.

Lôi Mộ Bạch khép hai tay lại, một luồng lôi điện màu đỏ rực rỡ hiện lên trong hai tay hắn, tiếng đì đùng không ngừng vang lên, trong luồng lôi điện này còn lờ mờ phát ra một tia tanh máu.

- Tia chớp màu đỏ ư?

Lâm Minh sửng sốt một chút, loại tia chớp có màu sắc này, đây là lần đầu hắn thấy.

Ánh sáng màu đỏ càng lúc càng sáng, càng tươi đẹp chói mắt hơn, giống như Lôi Mộ Bạch đang cầm trong tay một luồng máu đỏ vậy.

- Lôi Linh! Vậy mà lại là địa giai Lôi Linh!

Có đệ tử Lôi Cực tông giật mình hô lên.

Ngay cả Lôi Chấn Tử Chu Liệt cũng sợ ngây người, Lôi Linh trong cơ thể hắn chỉ là nhân giai thượng phẩm mà thôi, nhưng dù vậy, đây cũng là do Lôi Cực tông trả cái giá rất lớn mới trợ giúp hắn hấp thu được.

Mục Thiên Vũ khẽ thở một hơi, vậy mà lại là Diệt Huyết Tà Lôi, truyền thuyết trong chiến trường cổ đại nào đó, nơi đại hung, có vô số cường giả ngã xuống, lại trùng hợp là chỗ có lôi điện dày đặc, trải qua ngàn vạn năm năm tháng, Lôi Linh được sinh ra, hấp thu rất nhiều huyết khí của cường giả, mới có thể sinh ra loại Diệt Huyết Tà Lôi này!

Diệt Huyết Tà Lôi có thể cắn nuốt tinh huyết của địch nhân, mang về cho mình sử dụng, là một loại lôi điện cực kỳ tà ác.

Hơn nữa nó còn có đẳng cấp là địa giai hạ phẩm, ngang với Tử Giao Thần Lôi của Lâm Minh!

Đẳng cấp cỡ này, không phải cao thủ Tiên Thiên trung kỳ thì không thể hấp thu được!

Mặc dù được đại tông môn ra sức hỗ trợ, cung cấp đủ loại điều kiện thuận lợi, tiêu phí cái giá cực lớn, thì nhiều nhất cũng chỉ làm cho cao thủ mới vào Tiên Thiên hấp thu được mà thôi!

Nhưng hiện tại, nó lại bị Lôi Mộ Bạch hấp thu, đương nhiên, đây cũng không có nghĩa là Lôi Mộ Bạch có thực lực cao hơn cả cao thủ mới vào Tiên Thiên, mà chỉ chứng minh hắn có thiên phú trong lĩnh vực lôi điện đạt tới mức yêu nghiệt mà thôi!

Tất nhiên, so với khi mà Lâm Minh còn có Luyện Cốt đỉnh phong, hấp thu Tử Giao Thần Lôi, thì Lôi Mộ Bạch mới vào Hậu Thiên, hấp thu Diệt Huyết Tà Lôi, vẫn còn kém một chút, điều này cũng làm cho Mục Thiên Vũ không quá khiếp sợ.

Mục Dục Hoàng trầm giọng nói:

- Tên Lôi Mộ Bạch này đã có thiên phú trùng kích cường giả phong hoàng, chỉ cần hắn có đủ số mệnh, sau trăm năm, có thể phong hoàng xưng đế!

Trở thành cường giả phong hoàng xưng đế, thiên phú và khí vận đều cực kỳ cần thiết, thiếu một thứ cũng không được, Mục Dục Hoàng cho rằng Lâm Minh có hy vọng lớn trở thành phong hoàng xưng đế, chính là bởi vì đã nhìn thấy được đại khí vận trên người hắn.

Mà tên Lôi Mộ Bạch này, thiên phú đã đủ rồi, chỉ phải xem số mệnh của hắn có đủ hay không nữa thôi!

- Sư tôn, nếu là Diệt Huyết Tà Lôi, Tiểu Thanh sẽ gặp nguy hiểm, không cẩn thận sẽ lưu lại ám thương, ảnh hưởng tới tu luyện sau này!

Diệt Huyết Tà Lôi có thể cắn nuốt tinh huyết của võ giả, mà một khi tổn thất tinh huyết sẽ rất khó bồi bổ về được, tổn thất một bộ phận thì sẽ ảnh hưởng tới thành tựu sau này.

Mục Dục Hoàng giật giật mí mắt, đối mặt với Diệt Huyết Tà Lôi, tất nhiên là nguy hiểm, nhưng nếu để cho Mục Tiểu Thanh không chiến mà chịu thua, điều này cũng sẽ làm cho trong lòng Mục Tiểu Thanh xuất hiện ma chướng, khó có thể vượt qua được, dù sao tuổi của đối phương còn nhỏ hơn cả Mục Tiểu Thanh, tu lại chỉ mới bước vào Hậu Thiên, mà Mục Tiểu Thanh đã là Hậu Thiên sơ kỳ đỉnh phong rồi.

Trong tình huống hơn tuổi, tu vi cao hơn, bị nhục nhã mà vẫn không chiến, loại khuất nhục này đối với người tu võ sẽ là rất trí mạng đối với tin tưởng của bản thân.

Giữa quảng trường, Diệt Huyết Tà Lôi của Lôi Mộ Bạch đã quấn quanh toàn thân hắn, giống như một con rắn độc đang muốn cắn người.

- Cẩn thận đỡ lấy, chiêu thứ nhất, Huyết Lôi trảo!

Lôi Mộ Bạch đột nhiên bước lên một bước, tay phải ngưng tụ ánh sáng màu đỏ bỗng đánh ra một trảo!

Luồng lôi điện màu đỏ trong tay lao ra ngoài, hóa thành một trảo cực lớn màu máu, đánh xuống đầu Mục Tiểu Thanh.

Huyết trảo chưa tới gần, Mục Tiểu Thanh đã cảm giác tinh huyết trong cơ thể như bị dẫn dắt nào đó, chân nguyên cũng hỗn loạn theo.

Dưới trường hợp này, Lôi Mộ Bạch cũng không dám công khai cắn nuốt tinh huyết của Mục Tiểu Thanh, nếu không thì Dục Hoàng lão thái vốn cực kỳ bao che kia sao có thể bỏ qua cho được, hắn nhiều nhất cũng chỉ dám làm trọng thương nàng mà thôi.

Một trảo đánh ra, mang theo tiếng sấm cuồn cuộn, Mục Tiểu Thanh cắn chặt môi, thanh kiếm trong tay nở rộ ra luồng sáng màu xanh sậm, từng bóng dáng các đóa Băng Liên xuất hiện phía sau Mục Tiểu Thanh, hoa sen nở rộ.

- Thanh Liên nhất kiếm!

Hoa sen màu xanh xoay tròn cánh hoa, va chạm với một huyết trảo này của Lôi Mộ Bạch, ánh sáng lóe ra, cực kỳ huyễn lệ, vô số băng tinh vỡ nát bắn ra bốn phía, ở giữa còn có vô số ánh điện màu đỏ đang bắn ra thu vào.

Chân nguyên kích động, huyết khí quay cuồng, hàn khí khủng bố lan ra bốn phía, mặt đất lập tức bị phủ kín bởi một tầng băng tinh, nhưng tầng băng tinh này lại có màu đỏ tươi quỷ dị, giống như hồng thủy tinh lấp lánh.

Ngay khi dư âm sóng chân nguyên xẹt qua Lâm Minh, trong lòng hắn lập tức chấn động.

- Ân? Lại là loại cảm giác này!

Lâm Minh rõ ràng cảm nhận được trong làn sóng chân nguyên này một dao động linh hồn quen thuộc, lúc Lôi Mộ Bạch lên sân khấu, hắn đã từng cảm nhận được nó một lần, lúc đó hắn còn tưởng là ảo giác, nhưng hiện tại, hắn lại cảm nhận được một lần nữa.

Vì sao lại như vậy?

Lâm Minh vô cùng kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.