Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ áo trắng bản ý là đi tới Bạch Phong tông, Lãm Nguyệt tông với Bạch Phong tông quan hệ không tồi, có thể tìm nơi nương tựa ở đó.

Nhưng mà thanh niên áo vàng đương nhiên không hy vọng chuyện như vậy phát sinh. Một khi thiếu nữ áo trắng tiến vào Bạch Phong tông, vậy tất nhiên rất nhanh trở thành thiên tài của Bạch Phong tông, mà hắn lại vẫn là không tiếng tăm gì. Đến lúc đó làm sao có thể lại có cơ hội có được thiếu nữ áo trắng?

Vì thế hắn nói Bạch Phong tông có thể mơ ước công pháp kế thừa, đan dược tài nguyên có thể mang theo trên người bọn họ, lại liệt kê ra đủ loại khả năng nguy hiểm. Một buổi nói chuyện rốt cuộc chậm rãi thuyết phục thiếu nữ áo trắng. Nói đến cùng, tuổi nàng chỉ có mười tám, lại đột nhiên gặp đả kích như vậy, khó tránh khỏi có chút mê man.

Thanh niên áo vàng cứ như vậy cùng thiếu nữ áo trắng từ Nam Cương bay ra, rất nhanh liền đi tới Thanh Tang thành. Quy mô của thành thị này ngược lại là rất làm hắn vừa lòng, hắn liền tính toán trong hoàn cảnh ở lại thoải mái của Thanh Tang thành, thừa cơ thiếu nữ áo trắng cần người an ủi, thừa dịp hư mà vào, đem gạo nấu thành cơm.

Thiếu nữ áo trắng đang ở trong phòng tắm rửa, thanh niên áo vàng lỗ tai rất thính, hắn đứng ngoài cửa phòng có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào rõ ràng, cùng với tiếng mấy nha hoàn vây quanh nàng ta chà lau thân thể.

Những tiếng động này gãi trong lòng hắn ngứa ngáy, hắn đang cân nhắc buổi tối hôm nay như thế nào mới có thể tìm cớ ở lại trong phòng thiếu nữ áo trắng. Đúng vào lúc này, tiếng chuông báo động vang lên dồn dập, thú triều lại lần nữa bùng nổ.

- Móa!!!

Thanh niên áo vàng phun ra một câu thô tục. Sự chết sống của Thanh Tang thành tự nhiên không quan hệ gì với hắn, nhưng là thú triều đột kích, chuyện hay của hắn cũng bong bóng vỡ tan, cho dù ở lại trong phòng không ra ngoài cũng vô dụng.

***

Đêm nay, ánh trăng sáng tỏ, đứng trên tường thành của Thanh Tang thành có thể rõ ràng nhìn thấy xa xa hung thú đen nghìn nghịt chạy tới. Đám hung thú này đại đa số là cấp một cấp hai, cũng có số ít cấp ba, số lượng này so với ban ngày sợ là không dưới mười vạn con.

Thiếu nữ áo trắng vừa mới đổi một bộ quần áo trắng nõn, đây là quần áo gấm tơ tằm tuyết Chu Bình tỉ mỉ chuẩn bị, mặc ở trên người cực kỳ vừa, thoải mái.

- Quấy rầy hai vị đại nhân nghỉ ngơi, thật sự xin lỗi.

Chu Bình sớm lên đón, tươi cười đầy mặt.

- Ta chỉ ra tay một lần này.

Thanh niên áo vàng sa sầm mặt, hắn chỉ là tới mượn tòa nhà ở vài ngày, ra tay một lần đã là ân huệ lớn lao.

- Một lần cũng phi thường cảm tạ rồi. Xin hai vị cao nhân yên tâm, chỉ cần qua vài ngày nữa, chi viện của chúng ta sẽ tới.

Chu Bình sửng sốt một chút, sau đó chỉ có thể thuận theo ý tứ của thanh niên áo vàng.

- Tốt nhất như thế, ta không hy vọng lại bị quấy rầy như vậy nữa!

Thanh niên áo vàng nói xong, chậm rãi rút trường kiếm ra từ trong Tu Di giới. Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện Lâm Minh cách đó không xa, phì cười một tiếng:

- Tiểu tử, nếu không cùng ta so một lần. Xem lát nữa ai giết nhiều? Nếu như ngươi có thể giết bằng nửa ta coi như ngươi thắng!

Trong mắt thanh niên áo vàng lóe lên một tia ánh sáng. Thừa dịp hiện tại thực lực của hắn còn có thể vượt qua sư muội, hắn muốn nhân cơ hội bày ra thực lực, thắng được sự ưu ái của sư muội. Muốn bày ra thực lực tự nhiên phải có người làm nền, Lâm Minh cũng miễn cưỡng đủ tư cách làm nền.

Nếu là đơn thuần chính mình đi giết hung thú vậy thì quá không có ý nghĩa.

- Không hứng thú.

Lâm Minh đầu không thèm chuyển một chút, rung Tử Huyễn thương trong tay, thả người liền nhảy ra quân doanh.

Thanh niên áo vàng nhướng mày, tiểu tử này thật là không biết sống chết.

Chu Bình nhìn bóng dáng Lâm Minh vọt ra, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười sâu kín. Đúng lúc này bên tai Chu Bình vang lên một giọng chân nguyên truyền âm trầm thấp:

- Ngươi xác định Phi Thiên Giao của tiểu tử kia bị hắn phái đi thành thị khác cầu viện rồi sao?

- Ừm, ta xác định, vẫn xin đại nhân mau chóng tìm cơ hội ra tay. Nếu là chờ tăng viện của Thanh Tang thành đến chỉ sợ sẽ không có cơ hội tốt như vậy nữa.

Chu Bình thấp thỏm đề nghị. Lâm Minh không chết, Chu gia khó sống.

- Không cần ngươi nói, trong lòng ta tự nhiên có so đo.

Nam nhân nấp trong đám người hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh bao hàm sát khí. Không có Phi Thiên Giao, hắn đánh chết Lâm Minh nắm chắc bảy tám phần trở lên.

Rống! Rống! Rống!

Trên tiền tuyến, hung thú đã vọt tới khu bẫy rập. Kẹp dã thú phát huy tác dụng to lớn trong tác chiến ban ngày hiện giờ chỉ kịp bố trí lại non nửa, rải rác mấy con hung thú giẫm trúng kẹp, quay cuồng ngã trên mặt đất, bị đại quân hung thú ở phía sau giẫm chết.

Nam nhân áo vàng của Lãm Nguyệt tông như lững thững đi dạo tới trước đàn thú, tay cầm trường kiếm, tùy ý chém xuống một kiếm.

Xịch!

Một luồng sóng gợn màu lam mắt thường có thể nhìn thấy như trăng tròn lan tràn ra, lan ra phạm vi đạt tới mười mấy trượng. Tảng lớn thổ địa bị chém ra, yêu thú xông ở trước nhất trực tiếp bị chém ngã một đám lớn. Mấy chục con hung thú cấp một, cấp hai bị chặt đứt thành hai đoạn trong kiếm khí tàn phá bừa bãi.

- Kiếm Khí Tung Hoành!

Nam nhân áo vàng ngay sau đó mũi kiếm xoay chuyển, kiếm khí biến thành từng chùm hình dạng như rắn dài, như thiên nữ ải hoa từ trên trời giáng xuống. Mấy chục luồng kiếm khí, nơi đi qua, máu tươi bắn tung tóe.

- Thật lợi hại!

Thạch Lâm Khai ở cách đó không xa sau khi nhìn thấy nam nhân áo vàng hai chiêu liền giải quyết hơn trăm con hung thú, trong lòng kinh hãi, không ngờ mạnh như vậy!

Loại thực lực này sợ là ngay cả vị cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ lánh đời không ra của Thiên Vận quốc kia cũng chẳng qua là như thế nhỉ.

Thạch Lâm Khai không thể không thừa nhận, tuy rằng nam nhân áo vàng kiêu ngạo vô cùng nhưng là người ta quả thật có vốn liếng để kiêu ngạo. Cho dù là mấy chục mình lên cùng người ta đánh cũng là đưa đồ ăn mà thôi.

Ở cách Thạch Lâm Khai không xa, Trang Phàm, Lâm Vạn Sơn cũng là trong lòng ngạc nhiên thán phục. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, nội tình của tông môn lớn thật sự không phải bọn họ có thể tưởng tượng.

Trong lúc nhất thời, thanh niên áo vàng thành tiêu điểm của toàn trường, ngay cả thiếu nữ áo trắng cũng hơi hơi mỉm cười. Đương nhiên, nàng cũng không phải ngạc nhiên thán phục thực lực của hắn ta. Thực lực bậc này ở trước mặt cao thủ Hậu Thiên thiên tài chân chính của Lãm Nguyệt tông hoàn toàn không thấm vào đâu. Nàng mỉm cười là bởi vì tiếp xúc những người thường này, cảm giác chạy trối chết mấy ngày nay rốt cuộc buông lỏng một phen.

Xem xem thế giới này còn có nhiều người chất phác như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy, có lẽ nghe theo thanh niên áo vàng sinh hoạt trong thế tục cũng là một chuyện không tồi. Tuy rằng tu vi tiến cảnh thong thả, nhưng ít nhất sống được thoải mái, không cần mệt mỏi như vậy.

Chung quanh thanh niên áo vàng đã là một mảnh thây nát hỗn độn, kiếm khí cường đại khiến cho hung thú chung quanh trong lúc nhất thời lại không dám tiến lên.

Mà so với thanh niên áo vàng mà nói, Lâm Minh bình thường hơn nhiều. Chung quanh hắn cũng nằm xuống mấy chục cỗ thi thể, đại khái là một phần ba thanh niên áo vàng.

- Thật đáng sợ. Hung thú thanh niên áo vàng kia giết nhiều hơn ba bốn lần so với Lâm anh hùng!

- Một chiêu liền giết mấy chục con, hơn nữa hắn dùng là kiếm. Ai nói kiếm không giỏi quần công, ở trong tay thanh niên áo vàng kia một thanh kiếm còn mạnh hơn thương của Lâm anh hùng.

- Đúng vậy, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng là người ta quả thật lợi hại hơn...

- Phì, các ngươi đây là nói gì thế! Lâm anh hùng tuổi mới bao lớn, người kia bao lớn. Hai người bọn họ, có thể so sánh sao?

Không biết ai đột nhiên nói một câu như vậy, mọi người đều tỉnh ngộ. Đúng vậy đúng vậy, Lâm Minh mới mười sáu, mười bảy tuổi, thanh niên áo vàng kia ít nhất hai mươi mấy rồi.

Các quân sĩ ở đây phần lớn là xuất thân Thanh Tang thành, trong đáy lòng tự nhiên vẫn là hướng về Lâm Minh:

- Nói đúng lắm. Lại qua mấy năm, chờ Lâm anh hùng của Thanh Tang thành chúng ta trưởng thành, nhất định cũng có thể đạt tới loại trình độ này.

Đúng vào lúc này, trong đàn thú vang lên một tràng tiếng gầm rống long trời lở đất. Hung thú cấp bốn xuất hiện, hơn nữa còn là hai con.

Hai con đều là Thiết Giáp cự tích. Một con lớn, một con hơi nhỏ hơn một chút. Loại Thiết Giáp cự tích này lực lớn vô cùng hơn nữa lực phòng ngự cực mạnh. Nếu như không thể chém giết chúng nó, phá thành là chuyện sớm muộn.

- Hai người chúng ta mỗi người giết một con!

Thanh niên áo vàng hắc hắc cười, dựng trường kiếm, vọt thẳng đến con cự tích lớn hơn.

Theo hắn thấy, thực lực của Lâm Minh muốn giết Thiết Giáp cự tích không phải không có khả năng, nhưng là trong đàn thú hung dữ đông đúc làm được điểm này chỉ sợ sẽ tương đối miễn cưỡng và chật vật. Hắn chính là muốn cho Lâm Minh khó coi.

Xịch xịch xịch!!!

Kiếm quang như mưa, mỗi một kiếm đều chọc ra một lỗ máu trên người Thiết Giáp cự tích. Thiết Giáp cự tích ngửa mặt thét dài.

Một kiếm trọng thương Thiết Giáp cự tích, thanh niên áo vàng cũng phi thường vừa lòng chiến tích của mình, vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ cùng một chỗ với hắn, miễn cưỡng công kích con cự tích nhỏ hơn kia, nhưng là quay đầu nhìn lại thấy Lâm Minh đã vọt vào trong đàn thú, càng giết càng vào sâu.

Thanh niên áo vàng khinh thường cười, không có gan tới giết thì thôi, một mình hắn thu phục hai con cũng không tính là việc khó.

Nghĩ đến tiểu sư muội phía sau còn đang nhìn mình, thanh niên áo vàng cũng là chiến ý tăng nhiều, xoay người lại là một đạo võ kỹ sắc bén phát ra. Con Thiết Giáp cự tích thứ hai, trọng thương!

Hai kiếm, mỗi một kiếm trọng thương một con Thiết Giáp cự tích, chiến tích bậc này ở trong mắt quân sĩ bình thường thật sự là Chiến Thần giáng trần!

Ngay cả Thạch Lâm Khai đều ngoan ngoãn ngậm miệng. Thiên Diễn đại lục là thế giới cường giả vi tôn, thực lực đối phương mạnh hơn hắn, đừng nói là khinh bỉ, dù là đánh hắn thành trọng thương hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.

Mà lúc này Lâm Minh lại càng giết càng vào sâu. Tuy rằng ánh trăng sáng ngời nhưng dù sao cũng là buổi tối, rất nhanh Lâm Minh liền dường như chôn vùi trong đàn hung thú mênh mông.

- Lâm Minh, không cần lao xa như vậy! Quay lại!

Trong quân trận, quan tâm Lâm Minh nhất vẫn là Lâm Vạn Sơn. Một khi Lâm Minh có gì sơ suất, đó là thiệt hại Lâm gia không thể chịu nổi.

- Hả? Lâm Minh?

Trong quân doanh, thiếu nữ áo trắng nghe thấy cái tên Lâm Minh, phản xạ có điều kiện ngây ra một lát, ngay sau đó lắc lắc đầu. Làm sao có thể là người kia! Lâm Minh, Lâm Danh gì đó là một cái tên phi thường phổ biến, trùng tên cũng không kỳ quái.

Thiếu nữ áo trắng một lần nữa khôi phục thần sắc lạnh nhạt, đứng yên trong gió đêm, cũng không có ý định ra tay. Giết chóc giữa người thường bậc này và hung thú cấp thấp, nàng khinh thường ra tay.

Lâm Minh giết càng ngày càng vào sâu, tốc độ hắn cực nhanh. Nơi đi qua, sương máu sau lưng gần như trở thành một con rồng dài màu máu.

- Đến cùng là một thẳng nhóc, tuy rằng thiên tư kinh người nhưng là tâm tính lại không thành thục. Hắn hôm nay cảm thấy bị người ép tới quá thảm, ở bên cạnh thanh niên áo vàng bị lép vế, quá mất mặt cho nên mới vọt sâu như vậy nhỉ.

Phía sau Lâm Minh, một đoàn bóng đen mơ hồ ẩn nấp trong đàn hung thú.

Lâm Minh vẫn không ngừng giết chóc, nơi trường thương đi qua một vùng máu tươi sôi trào:

- Rốt cuộc muốn đi ra sao? Thủ đoạn ẩn nấp thật cao minh, dù là cách gần như vậy ta cũng chỉ có thể cảm nhận được sát khí như có như không mà thôi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.