Chương trước
Chương sau
Quảng trường đá Vạn Sát trận.

Chu Viêm nheo mắt nhìn Lâm Minh, một câu không nói, sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường, nhưng là trong con mắt hơi nheo lại lại mang theo hàn ý lạnh như băng.

Lâm Minh thản nhiên nhìn thẳng Chu Viêm, bọn họ sớm muộn có một ngày đao thương gặp nhau, chỉ là Chu Viêm nhất định không nghĩ tới ngày ngày lại đến nhanh như vậy.

Lan Vân Nguyệt đứng trong góc rừng trúc, lục thần vô chủ nhìn vào Bài Danh thạch, nhìn Lâm Minh và Chu Viêm giằng co. Nàng hoàn toàn mê man, tại sao lại như vậy...

Rất nhiều người còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lúc này chấp sự phụ trách Vạn Sát trận đột nhiên lên tiếng:

- Lâm Minh, chúc mừng ngươi đạt được thứ sáu mươi hai Vạn Sát trận. Dựa theo quy định của võ phủ, phàm là đệ tử tiến vào trước tám mươi là có tư cách khiêu chiến bất kỳ một đệ tử nào của Thiên Chi phủ. Thắng là có thể tiến vào Thiên Chi phủ, trở thành một thành viên của Thiên Chi phủ. Mà người thua sẽ bị đào thải ra khỏi Thiên Chi phủ, tiến vào Địa Chi đường.

Số người quy định của Thiên Chi phủ Thất Huyền võ phủ là bảy mươi hai người, bảy mươi hai người này là dựa theo sức chiến đấu sắp xếp, mà cũng không phải là xếp hạng Vạn Sát trận.

Xuất hiện trên Bài Danh thạch tuy rằng có thể cơ bản phản ứng thực lực, nhưng vẫn còn có chút không khớp. Có lúc, một ít nghề nghiệp đặc thù, tỷ như thích khách cũng không am hiểu xông giết trong Vạn Sát trận. Nhưng là chân chính giết người, bọn họ lại thường thường có thể giết chết đối thủ xếp hạng trên mình.

Cho nên, Thất Huyền võ phủ quy định, phàm là đệ tử xếp hạng trước tám mươi là có thể đạt được tư cách khiêu chiến đệ tử Thiên Chi phủ, bình thường mà nói, loại khiêu chiến này đều sẽ chọn người xếp hạng kém nhất Thiên Chi phủ.

Lâm Minh nhìn thoáng qua Bài Danh thạch, ở trên đó tên của đệ tử Thiên Chi phủ sẽ hơi lớn hơn Địa Chi đường một chút. Cho nên liếc mắt là có thể nhìn ra, người xếp hạng thấp nhất của Thiên Chi phủ tên gọi Bạch Nhung Nhung, là một thiếu nữ mười chín tuổi, xếp hạng bảy mươi lăm.

Thiên Chi phủ thiếu nữ cũng không nhiều, Bạch Nhung Nhung này thiên phú tứ phẩm hạ đẳng, tiến vào Thất Huyền võ phủ bốn năm, tháng trước mới miễn miễn cưỡng cưỡng chen vào Thiên Chi phủ. Hiện tại mới vừa một tháng, ngồi chưa nóng chỗ lại mắt thấy sắp bị chen xuống.

Bạch Nhung Nhung vừa lúc có mặt, nàng đáng thương nhìn ánh mắt của Lâm Minh rơi vào trên Bài Danh thạch, trong lòng biết lần này là xong rồi. Thứ sáu mươi hai, còn là trong thời gian bốn nén nhang một hơi chém giết. Mình dù là hai người cộng lại phỏng chừng cũng không xử lý được yêu nghiệt này.

Đánh tượng trưng một trận, không được thì thành thành thật thật nhận thua thôi. Hy vọng cái tên mạnh đến biến thái này có thể hạ thủ lưu tình, đừng ra chiêu quá độc...

Bạch Nhung Nhung rất tự hiểu lấy mình, nàng đã nhận mệnh.

Ở đây không ít người ánh mắt đều rơi lên người Bạch Nhung Nhung, bọn họ đều dự đoán được Bạch Nhung Nhung này sẽ thua, thiếu nữ vẫn là có thể giành được sự đồng tình, nhất là Bạch Nhung Nhung này lúc bình thường cũng chăm chỉ cần cù. Nếu là lần này gặp tai ương là một tiểu tử kiêu ngạo, chỉ sợ đa số người trong lòng đều sẽ là cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

- Chọn xong chưa?

Chấp sự hỏi.

- Vâng, chọn xong rồi.

Lâm Minh trả lời:

- Tuy nhiên ta có một vấn đề, về thời gian khiêu chiến có gì hạn chế không?

- Thời gian khiêu chiến tự mình định, tuy nhiên tốt nhất là trong vòng một tháng, bởi vì nếu là xếp hạng rơi ra khỏi sau tám mươi mà còn chưa khiêu chiến, như vậy sẽ mất tư cách khiêu chiến.

- Như vậy à... Cảm ơn chấp sự sư huynh.

- Ngươi chọn xong rồi chứ? Ta cần đem tên báo cáo cho trưởng lão phụ trách Thiên Chi phủ.

- Vâng, chọn xong rồi. Thời gian định ở một tháng sau, về phần người được chọn...

Lâm Minh quay đầu, mũi thương hướng về một nam nhân híp mắt lại khẽ chỉ một cái, gàn từng tiếng:

- Ta chọn Chu Viêm!

!???

Mọi người nghe thấy cái tên này đều ngây ra, thiếu nữ tên Bạch Nhung Nhung kia lại càng là đầy vẻ khó tin.

Toàn bộ quảng trường đá yên tĩnh trước nay chưa từng có.

Lâm Minh này chọn dĩ nhiên là... Chu Viêm!?

Không ít người mới đầu cho là nghe nhầm, nhưng nhìn mũi thương của Lâm Minh, rõ ràng chỉ lên người Chu Viêm!

Khiêu khích!

Dùng mũi thương chỉ vào người, khiêu khích trắng trợn!

Chu Viêm xếp hạng ba mươi hai! Lâm Minh này thật sự là lời nói không dọa chết người không thôi!

- Lâm Minh này... Điên thật rồi!

Mộ Dung Tử khóe môi giật giật, thì thào:

- Không đúng... Là ta điên rồi... Lâm Minh này một đường nổi điên, một đường sáng tạo kỳ tích. Nếu là hắn còn không điên, ta sẽ điên mất.

Bạch Tĩnh Vân cũng ngạc nhiên thán phục không thôi. Lâm Minh này thật quyết đoán! Hắn đây là chuẩn bị một tháng vượt qua Chu Viêm!

Từ sáu mươi hai đến ba mươi hai. Nên biết ràng, xếp hạng càng lên cao, độ khó tăng lên lại càng lớn. Từ một trăm sáu mươi hai đến một trăm ba mươi hai cũng không khó, nhưng là từ sáu mươi hai đến ba mươi hai, độ khó lại tăng lên vài lần!

Lúc trước mình mất thời gian suốt một năm mới từ sáu mươi lăm tiến lên đến hai mươi sáu.

Cái này nghe ra không nhỏ, nhưng trên thực tế rất hữu hạn!

Bởi vì thời gian một năm này, đệ tử võ phủ xếp hạng trước Bạch Tĩnh Vân tốt nghiệp đi mất hai mươi người! Nói cách khác, Bạch Tĩnh Vân trên thực tế tăng lên chỉ có mười chín hạng mà thôi!

- Lúc này thú vị rồi đây.

Thác Khổ cười nói:

- Hôm nay không đến không. Lâm Minh này dường như cùng Chu Viêm có cừu oán, bằng không sao lại đối đầu như vậy?

- Ừm, quả thật quan hệ không ra làm sao. Ta cảm giác được vừa rồi trên người Chu Viêm trong nháy mắt bột phát ra sát khí, nhưng là lại trong khoảnh khắc ẩn giấu đi. Lâm Minh dùng mũi thương chỉ vào Chu Viêm, bản thân chính là một loại khiêu khích.

Lăng Sâm tiếp lời. Tuy rằng sát khí của Chu Viêm trong nháy mắt thu liễm, rất không rõ ràng nhưng là Lăng Sâm ở trên chiến trường tác chiến nhiều năm, lại có Tu La võ ý, cực kỳ mẫn cảm đối với sát khí.

- Chu Viêm nhưng là người độc ác, tuy rằng xuất thân thế gia nhưng lại vẫn như trước có thể bình tâm cố gắng tu luyện, thực lực rất mạnh. Hơn nữa người này dã tâm không nhỏ, tương lai nói không chừng sẽ ở trong triều phiên vân phúc vũ. Ngay cả ta đối với người kia đều lưu vài phần chú ý, lần này Lâm Minh nhằm vào Chu Viêm, có trò hay để xem!

Thác Khổ hưng phấn liếm liếm môi. Hắn ở dưới trướng của Dương Chấn, ngày sau rất có khả năng tòng quân, không nhất định sẽ không cuốn vào trong những đấu tranh này.

Một tháng sau rốt cuộc kết quả thế nào? Không ai dám nói.

Nếu là trước kia, mọi người sẽ nói Lâm Minh là không biết lượng sức. Nhưng hiện tại, Lâm Minh lần nữa sáng tạo kỳ tích, cũng không có người nào dám khinh thị hắn một điểm nửa điểm nữa.

- Hả? Cái gì, Lâm Minh muốn khiêu chiến Chu Viêm? Hơn nữa là mũi thương chỉ thẳng! Hắn chẳng lẽ là... Cùng Chu Viêm có hiềm khích gì?

Ở đông cung, thái tử ngay lập tức nhận được tin tức Lâm Minh khiêu chiến Chu Viêm.

- Khiêu chiến chỉ mặt nói tên, hơn nữa là mũi tên chỉ thẳng, quả thật không tầm thường. Giữa hai người, hẳn là từng xảy ra một số chuyện.

Mộc Dịch cũng nói theo.

- Nếu là thật sự có cừu oán, như vậy phần thắng của ta lại lớn hơn một phần. Chu Viêm này tính ra là biểu đệ của thập đệ, Chu gia đã cùng thập đệ gắn liền cùng một chỗ, cùng vinh quang cùng tổn hại, chỉ là không biết Lâm Minh cùng Chu Viêm có hiềm khích gì, xem ra tình báo của ta có chút sơ xuất rồi...

Chuyện giữa Lâm Minh và Lan Vân Nguyệt trừ đám người Lâm tiểu Đông rất ít có người biết. Mà thủ hạ của thái tử sưu tập tình báo chủ yếu là tình huống liên quan xuất thân và cha mẹ Lâm Minh, không có khả năng kỹ càng không sót.

***

Rốp!

Chén trà trong tay Vân thân vương trực tiếp bị bóp nát, hắn vừa rồi cùng thái tử gần như cùng một thời gian nhận được Truyền Âm phù.

Điểm danh khiêu chiến, mũi thương chỉ thẳng, đây tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt gì. Nếu là không cừu, Lâm Minh làm sao lại nhảy qua nhiều người như vậy, trực tiếp tìm Chu Viêm?

- Chu Viêm này, thật sự là gây phiền toái cho ta!

Hai hàng mày kiếm của thập hoàng tử nhíu vào một chỗ. Chu Viêm là người thuộc về phe mẫu thân hắn, xem như ngoại thích, bình thường mà nói, bất kể là hoàng tử hay là hoàng đế, bọn họ phần lớn đều sẽ cố ý vô ý bài xích ngoại thích.

Từ cổ đến nay, chuyện ngoại thích nắm quyền rất thông thường, hoàng hậu hoặc là hoàng thái hậu tự nhiên sẽ thiên hướng nhà mẹ đẻ, trọng dụng ngoại thích sẽ khiến cho ngoại thích thế lớn dần. Mà một khi thế lực của ngoại thích trở nên bành trướng, thường thường kéo bè kết phái, kiêu ngạo hống hách, quyền nghiêng triều đình. Thậm chí còn xuất hiện tình huống mưu phản, ngoại thích đoạt quyền.

Nhưng là, Vân thân vương hiện giờ là thời kỳ mấu chốt đoạt vị, thêm một trợ lực tự nhiên là tốt. Mà Chu Viêm cũng tính là nhân tài, Vân thân vương tự nhiên nguyện ý thu vào dưới trướng. Nhưng điều này cũng không nghĩa là hắn sẽ coi Chu Viêm là thân tín, hơn nữa dưới tình huống Chu Viêm còn là một người có dã tâm.

- Truyền xuống dưới, cho Chu Viêm tối nay tới gặp ta!

Thập hoàng tử còn ôm tâm tư muốn hỏi Chu Viêm nguyên nhân hiềm khích giữa hai người, làm cho Chu Viêm và Lâm Minh hóa thù thành bạn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.