Chương trước
Chương sau
- Ừm? Trong công pháp cũng có Thương quyết sao? Cũng giống như “Cửu Đạo Chân Ngôn” của Vương Nghiễn Phong kia là công pháp đồng thời lại là kiếm phổ, có chút công pháp chẳng qua là nhằm vào dạng binh khí nào đó, cái này xác định là pháp quyết thêm vào loại binh khí này.

Lâm Minh cầm lấy ngọc giản tên là Thương quyết trên giá sách kia, mặc dù mang hai chữ “cơ sở”, nghe chính là phẩm cấp không cao, nhưng Lâm Minh cũng không thèm để ý, linh hồn lực chìm vào trong đó, đầu tiên nhìn qua là khái quát về bộ Thương quyết cơ sở này.

- Thương quyết cơ sở là cơ sở của thương pháp, lấy chiêu thức căn bản của thương pháp như đâm thẳng, quét ngang, vũ hoa, quyển sát làm chủ, không có ẩn chứa bất kỳ võ kỹ thương pháp nào, là một loại đơn giản nhất trong nhân giai hạ phẩm công pháp.

Nhìn đến đây, Lâm Minh nhớ lại “Cửu Đạo Chân Ngôn” của Vương Nghiễn Phong, ban đầu ở phía trên sân đấu, Vương Nghiễn Phong dùng “Cửu Đạo Chân Ngôn”, chân nguyên ở trên kiếm phong huyễn hóa ra chín đạo phù văn màu xanh, võ kỹ rực rỡ tươi đẹp vô cùng, so sánh với “Cửu Đạo Chân Ngôn” này mà nói, Thương quyết cơ sở tựu quá bình thường, chỉ có chiêu thức thương pháp đơn giản nhất, cho nên mới được gọi là một loại đơn giản nhất trong nhân giai hạ phẩm công pháp.

Nhưng là, Lâm Minh lại cũng không cảm thấy đơn giản có cái gì không tốt, “Cửu Đạo Chân Ngôn” của Vương Nghiễn Phong mặc dù hoa lệ, nhưng Lâm Minh cho rằng cũng là có hoa không quả, Thiên Vận quốc mới có bao nhiêu năm căn cơ? Võ giả soạn ra “Cửu Đạo Chân Ngôn” có thể có bao nhiêu bản lãnh?

Một võ giả thực lực không mạnh, viết ra công pháp càng phức tạp, như vậy nơi sai lầm cùng thiếu sót sẽ càng nhiều, chính mình lãng phí đại lượng thời gian đi luyện loại công pháp này tuyệt đối không sáng suốt, sau này nói không chừng cũng bị lật đổ toàn bộ, thay vì như thế, không bằng chỉ luyện cơ sở nhất, đâm thẳng, quét ngang, vũ hoa, quyển sát những thứ thương pháp căn bản này thủ đoạn tiến công luôn là không sai.

Chiêu thức giản dị luyện đến đại thành cũng có thể phát huy ra uy lực lớn lao, huống chi Lâm Minh lại có luyện thể pháp quyết “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” cực phẩm, đủ để bù lại chênh lệch của hắn phía trên phương diện võ kỹ.

- Chọn cái này!

Sau khi Lâm Minh tuyển định, liếc mắt một cái nhìn sang nhãn hiệu bên cạnh Thương quyết cơ sở, phía trên quả nhiên rỗng tuếch, chỉ là hai chữ “cơ sở” sẽ làm cho người ta đề không nổi hứng thú, hơn nữa là thương phá thiên môn, không ai chọn cũng bình thường.

- Vừa vặn không có ai luyện, ta liền không cần hẹn trước.

Sau khi tuyển định Thương quyết, Lâm Minh lại bắt đầu chọn những công pháp về khinh công như thân pháp, bộ pháp.

Đưa mắt nhìn lại, cái gì Mê Tung bộ, Thông Thiên Thê, Thùy Vân Tác, Thất Tinh Lưu Vân, Hồng Hộc Lạc Vũ... Các loại công pháp rực rỡ muôn màu, mỗi bản công pháp đều có một cái tên ngưu bức.

Cũng tỷ như bản Hồng Hộc Lạc Vũ kia, nghe nói sau khi tu luyện tới đại thành, một ngụm tăng chân nguyên lên, có thể bay thẳng lên trời xanh, có thể nhẹ hái một mảnh lông chim của thiên nga đang bay liệng trên trời cao.

Về phần Thất Tinh Lưu Vân, nghe nói sau khi đại thành có thể đồng thời bước ra bảy bước, dấu chân chẳng phân biệt được trước sau, cái gọi là chân đạp thất tinh, chân đạp lưu vân, tốc độ bên trong bảy bước có thể đạt tới cực hạn.

Song những thứ khinh công này Lâm Minh cũng chỉ xem một chút, cuối cùng hắn lắc lư lắc lư đến góc, tuyển một bộ Bộ pháp cơ sở.

Ý nghĩ của Lâm Minh rất đơn giản, những thứ khinh công này nói trắng ra là chọn dùng một chút phương pháp lưu chuyển chân nguyên đặc thù, lại phối hợp với lực lượng cơ thể để đi đứng, lấy một loại phương thức thủ xảo để tăng tốc độ lên, mặc dù tu luyện những thứ khinh công này quả thật có thể tăng tốc độ lên không ít, song một khi có khinh công đẳng cấp cao hơn, như vậy khinh công nguyên bản cũng sẽ bị thay thế, rồi sau đó bắt đầu tu luyện một lần nữa, Lâm Minh không muốn lãng phí thời gian ở phía trên một chút khinh công nhân giai hạ phẩm, những công pháp này mặc dù tên gọi vang dội, nhưng cũng là Thất Huyền võ phủ đào thải xuống, nói vậy cũng không mạnh đến đâu.

Chọn xong khinh công, kế tiếp chọn đúng là võ kỹ, võ kỹ thật ra thì không sai biệt lắm so với khinh công, một khi có cái tốt, vẫn sẽ bị thay thế, nhưng Lâm Minh hiện tại thật sự là thiếu hụt thủ đoạn công kích, hắn chuẩn bị chọn một bản cơ bản, có thể phối hợp sử dụng với thương pháp là được.

Lâm Minh yêu cầu rất nhiều, lòe loẹt không cần, có hoa không quả không cần, chú trọng chiêu thức biến hóa, hư hư thực thực không cần, uy lực nhỏ không cần, không thể dùng vào thương không cần...

Một đường xem xuống, không có bản võ kỹ đặc biệt phù hợp với tâm ý của Lâm Minh.

Điều này cũng khó trách, võ kỹ của ngoại các này cũng là bị Thất Huyền cốc đào thải, những trưởng lão chịu trách nhiệm thẩm tra ngọc giản kia của Thất Huyền cốc khẳng định mắt sáng như đuốc, sau khi trải qua bọn họ sàng chọn một lần, có thể còn dư lại đồ gì tốt a?

Trong lòng đang có chút ít thất vọng, cước bộ của Lâm Minh đột nhiên ngừng lại.

- Ừm? Nơi này làm sao còn có ngọc giản bị vỡ?

Lâm Minh phát hiện ở bên trong một cái giá sách của Tàng Thư các, đặc biệt để đặt ngọc giản vỡ vụn.

- Những thứ này cũng là công pháp võ kỹ?

Lâm Minh tiện tay cầm lấy một cái ngọc giản, đem linh hồn lực chìm vào trong đó, phía trên tường thuật tóm lược viết:

- Nhân giai thượng phẩm võ kỹ, võ kỹ không rõ tên, tỷ suất thiếu thốn chín thành.

Ngọc giản một khi vỡ tan, tin tức bên trong sẽ mất hàng loạt, bất kể là công pháp hay là võ kỹ, tỷ suất thiếu thốn đạt tới chín thành thì cho dù là thiên tài cũng không thể luyện thành.

Lâm Minh một đường xem tiếp, phát hiện những công pháp này căn bản cũng là nhân giai thượng phẩm, thậm chí còn có mấy bộ là địa giai hạ phẩm, này thật cũng bình thường, nếu chỉ là công pháp võ kỹ cấp bậc thấp, hơn nữa không trọn vẹn khẳng định trực tiếp bị ném đi, làm sao sẽ bày ở nơi này.

Đáng tiếc, cho dù là công pháp địa giai hạ phẩm, so với công pháp cực phẩm như Hỗn Độn Cương Đấu kinh của Thần Vực cũng kém mười vạn tám ngàn dặm, huống chi lại không trọn vẹn, đối với Lâm Minh mà nói căn bản không có trị giá bao nhiêu.

- Những công pháp này mặc dù cao cấp, nhưng là ngay cả những thiên tài kia cũng sẽ không chọn, hiển nhiên không thể nào luyện thành, ta có Hỗn Độn Cương Đấu kinh, thì càng sẽ không chọn những thứ võ kỹ vô dụng này.

Lâm Minh không có quá để ý, đang muốn buông tha, hắn đột nhiên tâm niệm vừa động, hắn thấy được một bộ võ kỹ không trọn vẹn tên là Phấn Thân Toái Cốt quyền. Võ kỹ này bởi vì thiếu bộ phận mở đầu, cho nên ngay cả phẩm cấp cũng không rõ, chẳng qua là người chịu trách nhiệm xét duyệt ngọc giản định giá nó là địa giai hạ phẩm.

Tên Phấn Thân Toái Cốt quyền thật sự là thấp kém, cùng với tên của các loại công pháp như Hồng Hộc Lạc Vũ, Thất Tinh Lưu Vân, Thùy Vân Tác... Quả thực không thể so sánh, nhưng là Lâm Minh lại biết, tên của công pháp võ kỹ chính là bản thân người sáng tác lấy, có ít người thực lực chưa ra hình dáng gì, cả đời cũng là sáng tạo một bộ công pháp, uy năng có hạn, nhưng là sẽ vắt hết óc lấy một cái tên vang dội.

Công pháp võ kỹ cao siêu, chưa bao giờ dựa vào tên hoa lệ để hấp dẫn ánh mắt, Phấn Thân Toái Cốt quyền này cũng thích hợp với bốn chữ tự nhiên chất phác.

Tuy nhiên, Lâm Minh chú ý bộ công pháp này không phải bởi vì tên của nó, mà là bởi vì hiệu quả tạo thành khi công kích trên người địch nhân của nó, phía trên ngọc giản miêu tả chính là: “Da không có tổn thương, nội bộ đã tan xương nát thịt, tên cổ Phấn Thân Toái Cốt quyền”.

Da không có tổn thương, nội bộ đã tan xương nát thịt.

Lâm Minh chợt nhớ tới miêu tả cương nhu thịnh thế, Luyện Lực Như Tơ của “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”.

Cái gọi là Luyện Lực Như Tơ là chỉ đối với lực đạo nắm trong tay, người đại thành Luyện Lực của “Hỗn Độn Cương Đấu kinh”, một quyền đánh vào phía trên thiết mộc, mặt ngoài thiết mộc không tổn hao gì, mộc chất bên trong cơ thể bị đánh thành sợi bông.

Bởi vì trí nhớ của vị đại năng kia có thiếu thốn, loại cảnh giới Luyện Lực Như Tơ này, vừa vặn có chút mơ hồ, cho nên Lâm Minh luôn luôn không có đụng đến ngưỡng cửa đó.

- Phấn Thân Toái Cốt quyền này cùng Luyện Lực Như Tơ của “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” sao mà tương tự, câu cửa miệng nói vạn pháp tương thông, Phấn Thân Toái Cốt quyền này cùng Luyện Lực Như Tơ nói không chừng có nguyên lý giống nhau.

Lâm Minh tiếp tục xem tiếp, mặc dù Phấn Thân Toái Cốt quyền này thiếu thốn không ít, nhưng là bộ phận còn lại vẫn Lâm Minh manh mối rất lớn.

- Để cho chân nguyên cùng quyền kình chấn động lên, hơn nữa tần số chấn động nhất tề, đạt tới cộng hưởng, dùng cái này truyền lại chấn động đến trong cơ thể địch nhân, phá hủy thân thể địch nhân. Thì ra là như vậy, tiền bối viết ra Phấn Thân Toái Cốt quyền này nhất định hiểu rất sâu về vận dụng chân nguyên cùng lực lượng.

- Công pháp của Thần Vực mặc dù tinh diệu, nhưng là không phải nói tất cả người của Thiên Diễn đại lục đều không nghĩ tới, Thiên Diễn đại lục này có lịch sử có thể truyền thừa cũng đã vượt qua vạn năm, vạn năm này tuyệt thế thiên tài cũng không ít, trong một vài phương diện đạt tới thành tích giống như Thần Vực chẳng có gì lạ.

Nghĩ như vậy, Lâm Minh thu công pháp này vào, đến đây, hắn lựa chọn xong toàn bộ: Một bộ công pháp, hai bộ võ kỹ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.