"Chuyện này kể ra thì hơi dài, để lúc khác ta nói cho con biết." Hoàng thượng Hoàng Văn Long lắc đầu thở dài. ( từ giờ gọi ông hoàng đế dươi đáy biển này là Văn Long nha)
"Tại sao ạ?"
"Chuyện này rất quan trọng. Ta muốn con chăm sóc hắn thật tốt. Nếu để hắn sảy ra việc gì thì chúng ta không xong đâu!" Quay ra đám nhân ngư khác "Đi triệu tập tất cả các quan đại thần lại đây!"
"Dạ thưa hoàng thượng. Chúng thần xin cáo lui."
Vài giờ sau, tại một trong số các cung điện tại hoàng cung dưới đáy biển...
"Hôm nay ta gọi mọi người tới là vì có việc cực kì gấp liên quan đến an nguy đất nước ta! Chắc các vị cũng biết rằng vài giờ trước có một trận chiến kinh thiên động địa trên mặt biển."
"Hoàng thượng, chẳng hay chuyện đó thì có vấn đề gì ạ? Chẳng phải đại chiến đã ngừng lại rồi sao?"
"Đúng, nhưng chúng ta lại......."
Bên phía Trấn Thiên...
Trong thức hải...
"Hừ, mi chỉ may mắn được một lần này thôi, lần sau ta sẽ không để cho ngươi thoát nữa đâu!" Cửu Vĩ gầm lên giận giữ. Hiện tại thì nó đang ở trong lồng sắt trước kia nên vô cùng tức giận.
"Ngươi tưởng ngươi còn cơ hội sao?" Giọng nói này ồm ồm và mang đậm sát khí hoàn toàn không phải giọng nói của Trấn Thiên trước kia.
Đối diện lồng sắt là thân hình Trấn Thiên đang ngồi khoanh chân, tay để lên đùi gối còn mắt đang nhắm lại trông cực oai. Câu nói vừa dứt là lúc Trấn Thiên mở mắt ra và đứng lên. Con mắt này thật khác biệt với bình thường. Lòng trắng trước kia giờ đây toàn bộ chuyển thành màu đen, con ngươi với chấm đỏ ở giữa và một cái vòng màu tím bao quanh ngăn cách lòng đen và chấm đỏ đó. Nhìn thấy cảnh này thân hình cửu vĩ trấn động cực mạnh.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải tên nhóc kia!" Toàn thân cửu vĩ trấn động mạnh.
Nó tuy rằng đã biết trước là Trấn Thiên có sát khí cực mạnh nhưng không ngờ là lại đến mức này. Mà không đúng, tại người này là ai? Tại sao lại có thể vào được đây? Tên Trấn Thiên kia đâu? Khoan, tên đó giờ đang bất tỉnh mà! Chả lẽ...
"Hahaha... Giờ ngươi mới nhân ra sao? Đúng vậy ta chính là... Nhân cách thứ hai đang ngủ say trong hắn!" `Trấn Thiên´ cười haha nói, đồng thời giơ tay phải lên xòe bàn tay ra rồi tóm lại.
Xung quanh Cửu Vĩ những chiếc dây xích bằng kim loại còn là kim loại gì thì không biết bay ra từ chiếc lồng trói chặt thân hình Cửu Vĩ. Chưa hết, trên đó còn có cả những chiếc gai nhỏ cắm sâu vào người nó.
"Grào..." Rống lên một tiếng đau đớn, Cửu Vĩ đưa ánh mắt căm hận về phía `Trấn Thiên´
"Sao? Cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại thế nào? Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu! Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ cái thế giới này trước rồi mới đến mi, sau đó là cái bọn đã đem mi bỏ vào trong người ta!"
"Hahaha... Ngươi tưởng ngươi có đủ sức mạnh để làm được điều đó à?" Tràng cười vang lên kèm theo là một cái nhìn khinh bỉ của Cửu Vĩ.
"Hahaha... Tên ngu kia thì có lẽ không nhưng ta thì có đấy! Chả phải các ngươi tích lũy năng lượng tại linh hồn chứ không phải thân thể sao? Ta sẽ dùng hắc ám thôn phệ để thôn phệ tất cả bọn mi. Sức mạnh của ta sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên cũng phải cảm ơn ngươi vì đã kích phát đến cạn kiệt tiềm lực của hắn nên ta mới có cơ hội mà ra ngoài."
"Ngươi... Tại sao ngươi? Tên Hạo Minh kia không hề nói cho ngươi biết thần cấp thì tích lũy năng lượng ở linh hồn, vậy tại sao ngươi... tại sao ngươi lại biết chứ hả?" Cửu Vĩ càng ngày càng khó giữ bình tĩnh. Giọng nói đã bắt đầu run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]