Đứng trước cổng học viện là đoàn người gồm 30 mươi người lớp E và một người mặc quần áo giáo viên.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, Ma Vũ Sơn thẳng tiến!" Dứt lời cũng không để học viên kịp phản ứng, Trấn Thiên đã dùng một tốc độ rất nhanh để phóng đi hướng cửa thành tiến tới, mà vọn học viên phía sau cũng là dùng hết tốc lực để đuổi theo.
Một giờ sau, bọn họ đang đứng trước một khu rừng rậm rạp... Nói thẳng ra thì chỉ có mỗi Trấn Thiên đứng thôi, đám còn lại thì đứa ngồi, đứa nằm thở dốc đầy mệt nhọc.
"Nghỉ một lát rồi lại đi. Nói trước là ta sẽ không nhúng tay vào đợt rèn luyện này đâu. Nó chỉ làm cản trở các ngươi phát triển thôi nên các ngươi phải tự dử dụng thực lực để bảo vệ mình. Đến lúc cấp bách ta sẽ giúp đỡ một chút. Khi vào thì tuyệt đối không được tách nhau ra mà phải đi chung thành một đội để khi có nguy hiểm thì tụ lại mà đánh!"
"Dạ thưa giáo viên." Cả 30 người còn lại đồng thanh hô to. Đùa, chỉ cần có giáo viên thực lực khủng bố này bảo đảm thì việc gì phải lo cơ chứ? Hơn nữa lúc trước giáo viên cũng nói là tất cả tinh hạch ma thú mà bọn họ kiếm được đều cho họ để luyện cấp thì tốt quá rồi còn gì nữa.
Một tiếng sau, đám người học viên này đang quây quanh một con hỏa vân sói cấp tình thú 3 toàn thân màu đỏ như hỏa diễm này để đánh. Mặc dù sức của một người không làm gì được nó nhưng sức của 30 người thì lại là chuyện khác. Hiện giờ toàn thân nó máu me be bét và đang không ngừng gầm gừ để ý xung quanh, đám người học viện cũng không dám tiến lại quá gần mà thường dùng ma pháp công kích tầm xa. Mặc dù nói bọn họ có thể địch lại Hỏa Vân Sói này nhưng cũng không phải không gặp chuyện gì. Bằng chứng là hiện giờ đã có vài người bị nó đánh cho không chịu nổi mà phải thối lui. Những người đó thì người bị đốt đến đen thui nhưng không nguy hiểm đến tính mạng vì lửa của hóa vân sói chỉ xẹt qua người, còn lại thì đa phần là bị vuốt của nó làm cho bị thương. Tất cả bọn họ đều được Trấn Thiên dùng quang minh ma pháp chữa trị. Đối với việc này, bọn họ khá là ngạc nhiên vì giáo viên của bọn họ lại có quang ma pháp. Tuy nhiên cũng không lâu vì trên đời này người có quang ma pháp tuy không nhiều nhưng cũng không phải khó tìm, trong đám học viên cũng có 1~2 người có quang ma pháp.
Những người còn lại thì tụ tập đánh trả Hỏa Vân Sói.
Sau một lúc thì Hỏa Vân Sói cũng chịu không nổi mà gục xuống. Lấy xong ma hạch thì bọn họ lại tiếp tục lên đường. Mới đầu thì chúng còn khá là sợ hãi nhưng có giáo sư và rất nhiều đồng bạn ở đây nên bọn họ đè nén xuống sợ hãi mà lao vào đánh trả. Sau vài lần như thế thì họ cũng bắt đầu quen với máu me nên dần rồi thì nỗi sợ hãi cũng bớt dần.
Đêm tối, Trấn Thiên phân phó Kim Long ở lại canh chừng cho bọn họ còn mình thì đi vào màn đêm nơi mà lúc sáng đã phát hiện một con ma thú cấp hồn thú sắp tấn lên làm thần thú. Đến một cửa hang khá to, Trấn Thiên rốt cuộc ngừng chạy mà từ từ đi vào chông chả giống đang đi vào hang của ma thú tẹo nào. Đến cuối hang, một đầu ma thú đang nằm yên ngủ say, sau khi cảm ứng được một tiếng bước chân đang đến gần thì gần lên giận dữ. Nó là ma thú mạnh nhất ở khu vực này, ấy vậy mà lại có kẻ dám hiên ngang bước vào hang của nó để làm càn thử hỏi làm sao nó chịu nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]