“Tôi mệt lắm.” Phong Thiên Tuyết ôm gối, co rúc trong chăn.
Dạ Chấn Đình quay đầu nhìn cô, thấy cô cuộn tròn, run lẩy bẩy trong chăn thì cau mày…
Phong Thiên Tuyết chôn mặt trong gối, mệt mỏi đến mức thiếp đi. Đang lúc cô chuẩn bị rơi vào mộng đẹp thì một bàn tay duỗi về phía cô…
Cô sợ hết hồn, vội vàng dịch sang bên cạnh: “Anh muốn làm gì? Tôi đã thế này rồi mà anh còn muốn.”
Cô còn chưa nói xong thì bàn tay nóng bỏng của Dạ Chẩn Đình đã đặt lên trán cô để thử nhiệt độ, sau đó anh cầm điện thoại lên gọi cho Lôi Vũ: “Đến khách sạn Phong Vân một chuyến.”
“Không cần, không cần” Phong Thiên Tuyết vội ngăn cản: “Tôi chỉ là bị đau bụng kinh thôi, không phải bị bệnh gì cả, không cần gọi bác sĩ.”
“Cô chắc chứ?” Dạ Chấn Đình cau mày: “Trông cô thế này không ổn lắm”
“Không sao, tôi uống chút nước ấm rồi ngủ một giấc là ổn.” Phong Thiên Tuyết vùi mặt lòng bàn tay to lớn của anh, giọng nói bỗng trở nên dịu dàng: “Bây giờ cũng đã là ba giờ sáng rồi, đừng bảo bác sĩ Lôi tới nữa.”
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe, không muốn chịu dằn vặt nữa.
Hơn nữa, sự quan tâm của anh khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Được rồi” Dạ Chẩn Đình cúp điện thoại, ngay sau đó anh lại cầm điện thoại lên tìm kiếm gì đó.
“Anh đang làm gì vậy?” Phong Thiên Tuyết tò mò bèn thò đầu sang nhìn, và rồi cô sững người.
Dạ Chẩn Đình đang dùng điện thoại tìm kiếm: Đun sôi nước như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688856/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.