“Làm thế nào để nói với em nhỉ?” Sở Tử Mặc nghĩ ngợi một lúc rồi giải thích ngắn gọn: “Giới kinh doanh có một truyền thuyết, Nam Dạ, Bắc Lãnh, hai gia tộc này là hai ông trùm trong giới kinh doanh của người Hoa, đồng thời cũng là đầm rồng hang hổ, cực kỳ phức tạp. Em quá ngây thơ, không hợp với những gia tộc như vậy đâu.”
“À” Phong Thiên Tuyết gật đầu: “Em còn tưởng là anh biết gì khác?
“Gì cơ?” Sở Tử Mặc không hiểu ý cô.
“Không sao” Phong Thiên Tuyết cười với anh ta: “Uống trà đi.”
Sở Tử Mặc khác hẳn với Tư Hạo Hiên, Dạ Chẩn Đình, thậm chí là Đoạn Thiên Nhai.
Từ nhỏ anh ta đã thích nghệ thuật, chán ghét chuyện kinh doanh, không thích cuộc sống tranh giành với nhau, nếu so sánh với những doanh nhân suốt ngày bày mưu nghĩ kế thì anh ta là người ở một thế giới hoàn toàn khác.
Anh ta cũng không phải là người khéo đưa đẩy, thích tham gia những trò vui như Đoạn Thiên Nhai.
Sở Tử Mặc không hề liên quan gì đến chuyện tranh giành quyền thế, nghĩ mưu này kế nọ. Đối với chuyện tình cảm, anh ta cũng chỉ như một tờ giấy trắng, giống như một vị tiên không hề liên quan gì đến cõi trần này, vừa đơn giản, vừa đơn thuần.
Phong Thiên Tuyết không muốn kéo anh ta vào vũng bùn này.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, hai người vừa ăn lẩu vừa nói chuyện phiếm với nhau.
Sở Tử Mặc vẫn luôn chăm sóc Phong Thiên Tuyết tỉ mỉ như trước, Phong Thiên Tuyết cũng đã quen với sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688756/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.