“Cũng chẳng khổ lắm, chỉ là..” Phong Thiên Tuyết kiềm chế cảm giác muốn kể hết mọi chuyện ra. Cô chuyển sang chủ đề khác: “Tử Mặc, lần này anh về là để thăm Tử Hàm và chú Sở à?”
“Anh về là vì em” Sở Tử Mặc nhìn cô một lúc: “Anh biết được vài chuyện liên quan đến em, anh biết là khoảng thời gian vừa rồi em sống không ổn lắm, vậy nên anh muốn đến xem thử xem liệu anh có thể giúp gì em không?”
“Anh đừng đối xử với em tốt như vậy” Phong Thiên Tuyết lên tiếng, không kiềm chế được sự nghẹn ngào: “Anh càng đối xử tốt với em thì em sẽ càng cảm thấy áy náy hơn”.
Cô nhìn vào đôi tay đang nắm lấy vô lăng của anh ta, anh ta đeo một chiếc găng tay màu đen ở tay trái là để che đi phần khuyết ở ngón áp út.
Đáng ra đó là ngón để đeo nhẫn cưới, nhưng vì cô mà nó đã bị đứt ra.
“Đồ ngốc!” Sở Tử Mặc thấy cô sắp khóc thì đau lòng, vội vàng ôm cô vào lòng mình: “Anh tự nguyện đối xử tốt với em mà, anh thấy rất vui khi đối xử tốt với em. Em cứ để yên cho anh thấy vui đi mà. Được không?”
Phong Thiên Tuyết không nói câu nào, chỉ mím chặt môi lại, sau đó khịt mũi, dựa vào lòng anh ta.
Vốn dĩ, tính cách của cô rất lạc quan, yêu đời, lúc nào cũng tích cực, dù có gặp chuyện gì thì cô cũng sẽ mạnh mẽ đối mặt, nghĩ cách giải quyết, không bao giờ khóc lóc, đa sầu đa cảm.
Nhưng mà cô cũng có cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688754/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.