Phong Thiên Tuyết thở phù phù, cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức luồn qua Dạ Chẩn Đình, rướn cổ nhìn phần eo sau lưng anh.
Làn da màu đồng vẫn đang nhỏ từng giọt nước, dưới ánh sáng màu xanh. lam toát ra hơi thở quyến rũ, một vết sẹo dài lệch trên eo như chắn ngang eo của anh.
Bên dưới vết sẹo đó, một hình xăm bỗng lọt vào tầm mắt.
Phong Thiên Tuyết gần như nhìn thấy rõ ràng, lúc này, Dạ Chẩn Đình bỗng túm lấy tóc cố kéo cô lại, để cô nhìn khuôn mặt tức giận của anh.
“Anh…”
Phong Thiên Tuyết còn chưa kịp nói thì đôi môi đỏ lạnh toát đã bị Dạ Chẩn Đình cắn.
Giống như một con thú đang gặm nhấm con mồi trong lòng bàn tay, mang theo sự trừng phạt như trả đũa, cắn đến nỗi môi Phong Thiên Tuyết tê dại, không hít thở được.
Phong Thiên Tuyết hoảng sợ giãy giụa nhưng lại bị anh giam trong lòng, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Nụ hôn của anh như bão táp mưa sa, động tác tay cũng ngày càng thâm nhập sâu vào…
Thấy anh sắp phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, cô cực kỳ hoang mang, đôi mắt mở lớn đầy sợ hãi.
“Dạ Vương, bên phía sếp Quân gửi tin đến.” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng báo cáo, nhưng nói được một nửa thì dừng.
Rõ ràng người đó giật mình bởi cảnh tượng trước mắt, vội vàng ngậm miệng.
Dạ Chẩn Đình bất đắc dĩ buông Phong Thiên Tuyết ra, một tay ôm mặt cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của cô: “Nhớ lấy, đừng đắc tội với tôi!”
Phong Thiên Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688716/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.