“Tại sao cậu không tự đi mà lau hả?” Dạ Chẩn Đình trừng mắt với anh ta.
Dạ Huy hơi sững người sau đó nhanh chóng phản ứng lại, cúi người chín mươi độ, cung kính xin lỗi Phong Thiên Tuyết: “Cô Phong, tôi xin
lỗi.”
Sau đó anh ta vội vàng lấy khăn từ tay Phong Thiên Tuyết, rồi quỳ một chân xuống lau cửa.
Phong Thiên Tuyết đứng ngẩn ra, chuyện này, chuyện này là sao vậy?
“Đi ra ngoài” Dạ Chấn Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết chẳng hiểu gì, cứ vậy đi ra ngoài.
Đi được mấy bước, cô lại nhớ ra lúc nãy mình quên chưa lấy khay, cô lại quay lại lấy khay, lúc đi đến của cô lại vô tình nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Dạ Chấn Đình: “Ai cho cậu lá gan đấy hả? Lại còn dám sai bảo cô ấy?”.
“Tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, anh bớt giận” Dạ Huy liên tục sám hối.
“Không có lần sau đầu” Dạ Chấn Đình lạnh lùng cảnh cáo.
“Vâng vâng, tôi không dám, không dám nữa đâu ạ” Dạ Huy sợ đến mức không dám thở mạnh.
Nghĩ đến những câu nói đó của an, Phong Thiên Tuyết thầm cảm thấy rất rối bời, đồng thời cô còn có cảm giác hơi thấp thỏm.
Dạ Huy là nhân viên cao cấp của công ty, anh ta bảo lễ tân thấp cấp như cô lau dọn này nọ cũng là chuyện rất bình thường mà.
Tại sao Dạ Chẩn Đình lại phải nghiêm khắc dạy bảo anh như vậy chứ?
Huống chi, bây giờ anh còn đang bận như đánh giặc đến nơi rồi, vậy mà anh vẫn để ý đến những chi tiết nhỏ như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688673/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.