Chương trước
Chương sau
Không đúng, thật ra từ chiều qua cô đã bắt đầu thấy hơi nóng và khô miệng, sau đó đến tối uống rượu vào lại càng khó chịu hơn.
Và cảm giác đó có vẻ rất giống với đêm bốn năm trước…
“Nhớ ra rồi?” Dạ Chẩn Đình tiếp tục nhắc nhở: “Dáng vẻ phóng đãng của cô tối qua còn hơn cả bốn năm trước, đó là vì cô bị bỏ hai lần thuốc.”
“Không phải chứ, là ai hại tôi?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy sợ hãi: “Tôi đâu có động đến ai.”
“Cô tự nghe đi.”
Dạ Chẩn Đình mở đoạn ghi âm tối qua Dạ Huy gửi tới, là cuộc trò chuyện giữa Thẩm Vân và ba người đàn ông…
“Tôi cho các anh một trăm ngàn, các anh chơi một người phụ nữ giúp tôi”
“Một trăm ngàn đã muốn chúng tôi ra tay, lỡ bị bắt thì tội rất nặng đấy.”
“Các anh yên tâm, tôi sẽ thu xếp mọi thứ rồi đưa cô ta vào phòng, các anh đến chỉ việc chơi với cô ta là được rồi, những chuyện khác tôi sẽ lo liệu..”
“He he, chắc chắn người phụ nữ đó rất xấu nên mới phải bỏ tiền ra để tìm người chơi cùng cô ta.”
“Không chỉ không xấu mà còn đẹp như tiên nữ, các anh thấy rồi sẽ biết.”
“Trời ạ!” Phong Thiên Tuyết sốc đến mức chết lặng: “Người này là… Thẩm Vân?”
Giọng Thẩm Vân khá đặc biệt, nhẹ nhàng từ tốn, ngay cả khi nói những lời độc ác thế này mà giọng điệu cô ta cũng không thay đổi.
“Cuối cùng cũng hiểu ra rồi” Dạ Chẩn Đình lắc đầu bất lực: “Ly nước cam hôm qua cô uống ở nhà ăn công ty đã bị bỏ thuốc, chai nước khoáng tối qua cũng lại bị bỏ thuốc. Cô ta luôn muốn hại cô mà con heo cô lại luôn coi cô ta là bạn, nếu tôi không đến kịp..”
Anh không nói tiếp những lời phía sau, nếu ba người đàn ông đó thực sự chạm vào Phong Thiên Tuyết thì có lẽ người anh hận nhất chính là bản thân.
Không nên để tên chó Đoạn Thiên Nhai kia giả làm anh!
Anh vốn định dùng cách này để xua tan nghi ngờ của cô, ai mà biết tên đó ham chơi quá, suýt nữa đã làm lỡ chuyện lớn…
May mà anh đến kịp.
“Đáng sợ quá” Bây giờ Phong Thiên Tuyết nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua, không khỏi cảm thấy sởn gai ốc: “Vậy, vậy ba người đàn ông đó có… có.”
“Đương nhiên là không” Dạ Chẩn Đình đưa tay ôm cô vào lòng: “Tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô!”
Phong Thiên Tuyết nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm giác rất yên tâm, rất có cảm giác an toàn.
Anh như một vị thần hộ mệnh, bảo vệ cô.
Không đúng…
Phong Thiên Tuyết đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, đột nhiên đẩy anh ra rồi kích động hỏi: “Tên trai bao đáng chết, không phải tối qua anh lại không đeo bao đấy chứ?”
Dạ Chẩn Đình sững sờ một lúc rồi chợt nhớ ra, tối qua sau khi lên xe, anh đã đeo mặt nạ tượng trưng của “con nợ trai bao”.
Vậy nên bây giờ anh là “con nợ trai bao” chứ không phải Dạ Chẩn Đình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.