Lúc ăn trưa, Phong Thiên Tuyết luôn nghĩ, rốt cuộc Dạ Chẩn Đình có phải là con nợ trai bao’ không?
Nếu như đúng, tại sao anh ta lại chơi loại trò chơi nhập vai này với mình? Còn đồng ý đến đón mình? Đây không phải là muốn để lộ manh mối sao?
Nếu không phải thì tại sao dáng người, bóng lưng, giọng nói của hai người lại giống nhau như vậy?
Đang miên man suy nghĩ, một giọng nói nhỏ nhẹ đột nhiên truyền đến:
“Tiểu Phong, nghe nói cô đã được điều đến tầng sáu mươi tám rồi? Chúc mừng cô nhé”
“Cảm ơn” Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, là Thẩm Vân.
Phong Thiên Tuyết nhớ tới việc lần trước Hạ Văn Triết đâm cô bị thương, mặc dù không phát hiện ra vấn đề gì nhưng cô luôn cảm thấy lần đó Thẩm Vân có chút kỳ lạ…
Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, Phong Thiên Tuyết đã quên một số chi tiết từ lâu, nhưng bây giờ nhìn thấy Thẩm Vân, trong lòng vẫn cảm thấy có chút cảnh giác.
“Lần trước thực sự xin lỗi”
Thẩm Vân bưng khay cơm ngồi đối diện với Phong Thiên Tuyết, áy náy nói,
“Khi giám đốc Hạ đâm cô bị thương, tôi thật sự rất muốn xông đến cứu cô, nhưng lúc đó tôi rất sợ hãi, tôi thật vô dụng!”
“Đừng nói như vậy, không liên quan đến cô.”
Phong Thiên Tuyết vội vàng nói.
“Cô không ghi thì tôi là tốt rồi” Thẩm Vân nhẹ giọng hỏi,
“Thiên Tuyết, sau này chúng ta vẫn là bạn sao?”
“Đương nhiên” Phong Thiên Tuyết mỉm cười gật đầu, thật ra từ phân tích từ góc độ lý trí, cô không có bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688583/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.