Vì quá khó chịu nên ông Tưởng ra sức giãy giụa, còn đánh cả vào phần vai bị thương của Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết, cố gắng nhịn đau, gảy tiếp.
Lúc này, ông Tưởng vung tay, đánh vào phần cổ bị thương của Phong Thiên Tuyết, Phong Thiên Tuyết đau đến mức run cả tay, nào ngờ cũng vì thế mà lại đẩy con chip xuống.
“We”
Ông Tưởng nôn ọe thêm một lúc nữa thì bình tĩnh trở lại, mặc dù vẫn đang thở gấp, nhưng nhìn ông ta không còn khó chịu như lúc nãy nữa, ánh mắt cũng dần trở nên bình thường lại.
“Ông Tưởng, ông ổn chứ?” Hai thành viên lớn tuổi của hội đồng quản trị kích động đi đến.
“Khá hơn nhiều rồi.” Ông Tưởng thở dốc, yếu ớt nói: “Vừa nãy… có thứ gì đó… kẹt vào họng tôi, suýt nữa thì khiến tôi bị… nghẹn chết”
“Cũng may là… có cô gái này… cứu tôi!”
Ông ta chỉ vào Phong Thiên Tuyết: “Cảm ơn cô”
“Không, không có gì.” Phong Thiên Tuyết máy móc mỉm cười: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào rồi ạ? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”.
Cô biết, trời xui đất khiển, bây giờ ông Tưởng đã nuốt con chip vào bụng rồi thì tiếp theo ông ta cũng sẽ giống Tiểu Tứ Bảo mà thôi.
Dạ Chẩn Đình nhìn Phong Thiên Tuyết một lúc lâu với ánh mắt rất phức tạp.
“Không sao, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi” Ông Tưởng lắc đầu.
“Sao trong cà phê lại có thứ gì đó chứ? Rốt cuộc đó là gì vậy?” Có một thành viên của hội đồng quản trị đưa ra nghi vấn.
“Các vị, tôi sẽ điều tra thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688577/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.