Chương trước
Chương sau
Bốn giờ sáng Phong Thiên Tuyết mới ngủ, sáng sớm hôm sau cô đi làm với đôi mắt gấu trúc.
Dọc đường đi, cô bịt chặt túi trong sự căng thẳng, sợ mình làm mất chiếc hộp nhỏ có chứa vật báu vô giá này.
Nhiều tên côn đồ lao tâm khổ tứ ăn trộm chip, Tập đoàn Thịnh Thế lại tiêu tốn biết bao sức người sức của để ra biển vớt, chắc chắn con chip này cực kỳ có giá trị.
Đến công ty, trước tiên Phong Thiên Tuyết đến bộ phận an ninh thay đồng phục, đặt con chip trong quần áo, sau đó đến bãi đỗ xe làm nhiệm vụ với Đại Vệ.
Kể cũng lạ, mãi đến mười hai giờ trưa Rolls-Royce của ma quỷ Dạ vẫn chưa
tới.
Phong Thiên Thuyết cứ nhìn chăm chăm lối vào, chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy đối phương đến. Cô sốt ruột lắm, nếu anh không đến thì làm sao cô giao chip cho anh được?
“Tiểu Phong, hôm nay cô sao thế? Cứ mất hồn mất vía thôi” Đại Vệ cảm thấy cô có vẻ kỳ lạ.
“Lẽ nào hôm nay chủ tịch không đến công ty?” Phong Thiên Tuyết hỏi với giọng nghi ngờ: “Đã mười hai giờ rồi mà vẫn chưa thấy xe đâu.”
“Đó là chủ tịch, anh ấy muốn đến thì đến, không muốn đến thì thôi, cô chỉ là nhân viên an ninh mà còn quản chuyện chủ tịch đi làm không à?” Đại Vệ cạn lời.
“Tôi nào dám quản chuyện của chủ tịch? Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
Phong Thiên Tuyết chưa nói xong thì Rolls-Royce đi xuống bãi đỗ xe, cô vội vàng nghênh đón…
“Sếp Dạ, chào buổi sáng!”
Hôm nay Phong Thiên Tuyết tự mình mở cửa xe giúp Da Chẩn Đình, đây là hành động mà trước kia cô rất khinh thường.
Dạ Chẩn Đình xuống xe, nhìn cô một cái rồi đi thẳng đến thang máy.
Dạ Huy và nhóm vệ sĩ theo sát phía sau.
“Sếp Dạ.”
Phong Thiên Tuyết đang định đuổi theo thì phát hiện Dạ Chẩn Đình đeo tại nghe bluetooth và đang nói chuyện điện thoại…
“Tra hỏi Hổ Đen kỹ càng, có lẽ thứ gã ném xuống biển không phải con chip mà chỉ là chiếc hộp. Có khả năng con chip bị gã giấu ở nơi khác”
Nghe được câu này, Phong Thiên Tuyết thầm run sợ, trời ơi, thế mà ma quỷ Dạ lại đoán ra được!
Quả nhiên là một người thông minh!
Phải mau chóng trả chip lại cho anh, bằng không hậu quả khó có thể lường trước được…
Phong Thiên Tuyết đang miên man suy nghĩ, Dạ Chẩn Định đã vào thang máy.
Cô sờ con chip trong túi, trong đầu cứ nghĩ nên làm sao để mượn cớ lên tầng sáu mươi tám, trả lại chip cho Dạ Chẩn Đình một cách bí ẩn…
Hôm nay anh không bảo cô đưa bữa sáng, cũng không bảo cô đi dọn dẹp hồ bơi ở tầng cao nhất, cô hoàn toàn không có cơ hội đi lên.
Trái lại có thể dùng cách gửi qua đường bưu điện, hoặc là gửi lên theo tài liệu của các bộ phận khác?
Nhưng mà con chip quan trọng thế này, làm sao cô dám qua loa?
Lỡ như làm mất thì rắc rối to.
“Tiểu Phong, Tiểu Phong!” Giọng của Đại Vệ cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết: “Thay ca thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.