“Tôi đang ở nhà, cô chủ à, báo cho cô một tin tốt này, Tiểu Tử nó.”
Thím Chu còn chưa nói dứt câu thì trong điện thoại đã vang lên một tiếng “rầm” rất lớn.
Sau đó điện thoại đã bị tắt.
“Thím Chu, thím Chu, thím Chu.” Phong Thiên Tuyết như sắp phát điện đến nơi rồi, cô hét lớn với tài xế taxi: “Chú tài xế, cháu xin chú đấy, chú lái nhanh lên, nhanh lên!”
“Anh định làm gì? Anh muốn làm gì?” Thím Chu run run, cầm chổi trên tay rồi nói với người đàn ông mặc đồ đen trước mặt: “Anh bắt Nhị Bảo và Tam Bảo nhà chúng tôi làm gì?”
Hổ Đen ném Long Long và Nguyệt Nguyệt đang bị trói chặt lại lên ghế sofa, Long Long còn lắc đầu, cố hét “ư ư ư” qua lớp băng dính, ý là đang nhắc thím Chu bỏ chạy.
Tiểu Nguyệt Nguyệt sợ đến mức khóc òa lên, nhưng vì
miệng đã bị bịt chặt lại nên cô bé chỉ có thể khóc trong yên lặng.
“Con vẹt đầu?” Hổ Đen nghiêm mặt, đi về phía thím Chu với vẻ đằng đằng sát khí.
“GÌ, gì cơ?” Thím Chu vừa lùi về phía sau vừa sợ hãi hỏi: “Anh định làm gì? Anh đừng có mà làm càn, nhà chúng tôi không có tiền, anh cướp nhầm nhà rồi!”
Bà còn tưởng là người này đến để ăn cướp.
“Tôi hỏi bà, con vẹt đầu?” Hổ Đen quát lớn.
“Ở, ở, ở..”
“Người xấu! Người xấu! Người xấu!”
Thím Chu còn chưa kịp nói gì thì Tứ Tiểu Bảo ở ngoài ban công đã hét lên.
Hổ Đen lập tức chạy ra ban công.
“Nhị Bảo, Tam Bảo!” Thím Chu vội vàng vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tam-bao/688481/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.