“Thật không? Thế này đi, em đi thuê một căn nhà nhỏ ở gần đó trước rồi đăng ký một lớp học thêm để trau dồi Tiếng Anh thương mại, đặc biệt phải chú trọng luyện phát âm. Công ty chúng ta là công ty thương mại xuất nhập khẩu, yêu cầu cơ bản nhất của nhân viên trong công ty là kỹ năng nói Tiếng Anh phải thật tốt”.
Phùng Viện Viện đáp “vâng”, sau đó bỗng ngạc nhiên nhìn Ngô Hạo: “Anh họ, em nhớ anh chưa từng đi học ngày nào cả mà, đáng lẽ ra phải không biết chữ chứ, sao anh dùng được điện thoại, còn biết dùng WeChat nữa? Giờ lại còn bảo sắp kinh doanh thương mại, ngoại ngữ phải là thứ xa lạ với anh nhất chứ?”
Câu hỏi của cô ta làm khó Ngô Hạo quá. Thể xác này của hắn đần độn từ nhỏ, đã được đi học bao giờ đâu. Biết chữ còn có thể nói là mấy năm qua học ở ngoài, chứ còn việc hắn biết nói tiếng nước ngoài thì chắc chắn sau này sẽ không giấu được. Phải giải thích thế nào đây? Đúng là rắc rối mà.
“Em hỏi nhiều thế làm gì, chủ doanh nghiệp trình độ học vấn không cao, không biết ngoại ngữ đầy ra đó, có gì đâu mà lạ, bảo em đi học thêm cũng đâu phải để hại em”.
Ngô Hạo đành chặn miệng cô ta lại bằng sự uy tín của một người anh.
Phùng Viện Viện đảo mắt khinh thường: “Phải phải, anh là ông chủ, từ nay về sau cái gì em cũng không hỏi nữa, tiền của anh em không tiếc đâu”.
“Phải vậy chứ. Nhớ lấy, sau này thấy chị dâu em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-o-re/519578/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.