Một bóng hình mờ ảo bỗng hiện lên trong tâm trí Ngô Hạo, đây là ký ức về mẹ của thân xác này khi còn sống. Mặc dù hắn luôn hận bà đã bỏ rơi mình nhưng khi hay tin bà lâm bệnh nặng, từ tận đáy lòng bỗng dâng trào nỗi nhớ nhung không thể thốt thành lời.
Hắn xoay người, lao ra ngoài ủy ban thôn. Tài xế xe ôm kia vẫn còn ở đó.
“Đi thôi, chở tôi tới thẳng thị trấn đi”.
Ngô Hạo không chờ tài xế đồng ý đã leo lên xe ngồi.
“Tới thị trấn thì hơi xa đấy người anh em, trả năm trăm thì tôi chở”.
“Không thành vấn đề, anh đi nhanh giúp cho”.
“Được được, ngồi chắc vào nhé”.
Tài xế mừng rỡ, hôm nay anh ta câu được một con cá lớn rồi, trông có vẻ dù đòi thêm một trăm thì khách cũng đồng ý.
Đi đường núi đương nhiên xe máy sẽ nhanh hơn taxi một chút, trong vòng chưa đến hai tiếng đồng hồ họ đã tới bệnh viện nhân dân ở thị trấn.
Nhờ có người trong bệnh viện dẫn đường, Ngô Hạo đã tìm được phòng dành cho các y tá khoa điều trị nội trú ở tầng bốn.
“Chào cô, cho tôi hỏi Phùng Hỉ Mai nằm ở giường nào?”
“Giường số 25”.
Đáp lại Ngô Hạo là một cô y tá nhỏ nhắn chừng hai mươi tuổi. Dường như cô ấy rất quen thuộc với Phùng Hỉ Mai, không cần kiểm tra danh sách đã trả lời ngay.
“Cảm ơn, tình hình bà ấy sao rồi?”
“Không ổn lắm. Bà ấy bị hội chứng tăng urê máu, đang chạy thẩm tách, cần mổ ghép thận. Có điều nhà bà ấy nghèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-o-re/519573/chuong-41.html