Cuối cùng cũng nghe được tiếng của xe cứu thương, chỉ mười mấy phút ngắn ngủi đã khiến Ngô Hạo mệt muốn chết.
Xe buýt và xe cứu thương gặp nhau, Ngô Hạo trực tiếp cõng cậu nhóc xuống dưới, dưới sự trợ giúp của các y tá, cậu nhóc được đẩy vào xe cứu thương.
Nhìn xe cứu thương quay đầu lao đi, Ngô Hạo mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm.
“Cậu nhóc, cảm ơn cậu”.
Lái xe là một ông chú trung niên hơn bốn mươi tuổi, xuống xe cầm tay Ngô Hạo.
Không đợi lái xe nói hết lời, Ngô Hạo đã lắc đầu: “Không cần cảm ơn cháu, cậu quân nhân kia còn không biết có thể sống sót hay không, chú đi nhanh lên, đến cục cảnh sát bảo mọi người làm chứng cho cậu ta, không thể để máu anh hùng chảy vô ích được”.
“Đúng đúng đúng, tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát yêu cầu chúng tôi lái xe đến cục cảnh sát”.
Tài xế nói xong liền lên xe, Ngô Hạo cũng trở về vị trí của mình.
“Soái ca, tôi tên là Phùng Viện Viện, cảm ơn anh vừa rồi đã ra tay giúp đỡ, có thể add Wechat không?”
Cô gái bên cạnh đã dần dần thoát khỏi sự sợ hãi, đưa di động tới trước mặt Ngô Hạo.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt, để tôi nghỉ ngơi một chút đã”.
Mặc dù cơ thể Ngô Hạo sau nửa năm rèn luyện đã rắn chắc hơn rất nhiều, nhưng ban đầu thể chất vẫn yếu hơn người bình thường một chút, cộng thêm vừa rồi đối mặt với đám cướp cầm dao rất khẩn trương, sau đó lại cõng cậu nhóc mười mấy phút, bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-o-re/519570/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.