Chuyện anh họ mượn tiền chỉ là nhạc đệm, Ngô Hạo không để ý lắm, nếu Tô Chính Khôn không đồng ý để bọn họ dọn đi vậy cứ tiếp tục ở lại trong quán thôi, vừa lúc cũng có thể tăng thêm thời gian học tập kỹ năng đánh cận chiến.
Khi sức khỏe dần dần bình phục, yêu cầu huấn luyện của Tô Chính Khôn với Ngô Hạo càng ngày càng nghiêm khắc, cường độ huấn luyện thể năng gia tăng từng bước. Buổi sáng bắt đầu chạy bộ từ năm giờ, quãng đường biến thành năm cây số, hơn nữa yêu cầu chạy với trang bị nhẹ trong mười lăm phút, đeo bao cát 10kg chạy trong hai mươi phút, tiêu chuẩn này còn cao hơn yêu cầu dành cho bộ đội.
Sau đó là luyện tập vật lộn kịch liệt, sân bãi là trên bờ cát ở bờ biển. Tô Chính Khôn tự mình làm mẫu, trước mười giờ sáng mỗi ngày đều phải vật Ngô Hạo ngã sấp mặt, xương cốt mỏi nhừ, hoàn toàn là tiến hành huấn luyện dựa theo tiêu chuẩn của bộ đội đặc chủng. Cũng may sức lĩnh ngộ của Ngô Hạo rất mạnh, cũng có thể chịu được cực khổ, kỹ thuật vật lộn đề cao vô cùng rõ ràng.
Đến buổi tối sau khi quán ăn đóng cửa, Ngô Hạo còn phải huấn luyện cường độ cao hai giờ trong phòng tập thể thao gần đó, chủ yếu là đánh bao cát, huấn luyện tốc độ và lực độ quyền cước, cùng với cân đối thể năng.
Còn về thời gian chơi chứng khoán, Ngô Hạo sắp xếp từ một rưỡi đến ba rưỡi chiều mỗi ngày, trong khoảng thời gian đó quán ăn hầu như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-o-re/519554/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.