“Thiên Tuyệt, tỉnh.” Đôi tay mềm mại xoa nắn huyệt vị của hắn, Vân Khê nhìn Long Thiên Tuyệt từ từ mở mắt ra, rốt cục tỉnh lại.
Cố nén cười nhưng không nhịn được xì ra tiếng.
Tay hắn chụp tới, đem Vân Khê kéo đến trước ngực của mình, ôm chặt lấy.
“Nàng dám cho ta uống thuốc mê hả?”
Vân Khê mím môi gục trước ngực của hắn cười không ngừng.
“Còn dám cười?”
Bàn tay to véo một cái bên hông của nàng trừng phạt, Vân Khê uốn éo người, vừa tránh né, vừa lên tiếng: “Thiếp đã nói là đừng uống, nhưng chàng cứ cướp uống, sao lại trách thiếp cơ chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Long Thiên Tuyệt đen lại: “Sao nàng không nói sớm? Ta đã uống vào rồi.”
“Vậy lần sau chàng nghe thiếp nói hết rồi hãy uống.” Thấy lúc này Thiên Tuyệt đang buồn bực không được tự nhiên, Vân Khê thật sự yêu chết mất, đưa tay, véo mũi của hắn, mỉm cười nói, “Ai bảo chàng không tin thiếp, thiếp sẽ tùy tiện pha trà cho một tên giả mạo hay sao? Hắn nào có đẹp trai như chàng, nào có khí chất và mị lực như chàng chứ?”
“Ừ, thật tinh mắt.” Khóe môi nhếch cao lên, tâm tình Long Thiên Tuyệt nhất thời chuyển biến, bàn tay to xoa xoa gáy của nàng, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi của nàng.
“Kẻ giả mạo kia đâu? Ta muốn phế hắn, khiến cho hắn cả đời đều không làm nam nhân được.”
“Á……” Có cần ác như vậy không? Nam nhân ghen thực đáng sợ.
“Chúng ta không nên vọng động. Hắn là người Vô Thương nguyên lão phái tới giám thị thiếp, nếu phế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260439/quyen-7-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.