Chương trước
Chương sau
Edit: tuyetmuahe
Beta: Tiểu Mộng
Đáng tiếc chính là, giờ phút này bọn họ vùi thân trong ván cờ, thân bất do kỷ, cho dù phòng ngự như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngăn cản đối phương.
“Tiểu tử thúi, mau dừng lại. Vạn năm công lực của lão phu a, lão phu muốn giết ngươi!”
“Tiểu tử thúi, đừng để lão phu bắt được ngươi. Lão phu muốn lột da của ngươi ra.”
Bên tai Long Thiên Tuyệt yên tĩnh, tận tình thu nạp huyền khí trên người bọn họ, hai lão già này tu luyện hai vạn năm, huyền khí trong cơ thể rất phong phú, tùy tùy tiện tiện thu nạp một chút, chính là công lực mấy thập niên, hơn nữa còn là hai phần. Long Thiên Tuyệt cảm giác mình đang ở trong biển huyền khí, thoải mái cực kỳ, mỗi một huyệt vị, mỗi một tế bào đều toát ra vui vẻ,vô hạn, trong cơ thể hắn lượng huyền khí nhanh chóng tăng trưởng.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, giống như là đã trải qua hai vạn năm, thế sự xoay vần, chỉ là phù vân.
Lượng huyền khí trong cơ thể, đã sớm vượt qua cấp bậc Huyền Hoàng lục phẩm, nhưng mà hắn không lập tức đột phá, mà là tìm kiếm một phương thức cân bằng chứa đựng lượng huyền khí khổng lồ này.
Càng là tu luyện tới cảnh giới tối cao, Long Thiên Tuyệt càng hiểu kinh nghiệm thực chiến đáng quý, chỉ có ở trong thực chiến tăng phẩm cấp, mới là phương thức tốt nhất.
Hiện tại trong cơ thể của hắn thu nạp nhiều huyền khí như vậy, bất kể lúc nào, nơi nào cũng có thể lấy ra, có thể dùng nó để tạm thời tăng thực lực của mình, cho địch nhân một kích trí mạng, cũng có thể dùng nó tới đột phá quan ải, tăng lên phẩm cấp.
Cách làm này, so với trực tiếp một đường thăng cấp đến Huyền Hoàng đỉnh, căn cơ cũng không mạnh mẽ vững chắc, quan trọng  nhất là trong tầm mắt của người khác hắn chẳng qua chỉ có thực lực Huyền Hoàng lục phẩm, hắn hoàn toàn có thể dựa vào nó giả trư ăn cọp.
Vừa nghĩ, vừa tiếp tục tận lực thu nạp huyền khí. Hai người trước mắt không nhúc nhích, vẫn bị vây trong ván cờ Trân Lung, không có năng lực phản kháng, cho nên thời điểm hắn đang hưởng thụ, hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại nào, nói tục một chút thì là hút rất dễ chịu, đánh hơi mát mẻ.
“Chủ nhân, không tốt! Có người tới!” Kỳ Lân thần thú đã nhận ra sự khác thường, vội vàng nhắc nhở chủ nhân.
Long Thiên Tuyệt bên này cũng thu nạp đến mức hài lòng, cả người mặt mày hồng hào, sảng khoái. Hắn thu hồi hai tay, lại khoanh chân ngồi ở tại chỗ, khôi phục bộ dáng chuyên chú vào ván cờ, không nhúc nhích.
Phía xa, có thanh âm một người hô lớn truyền tới: “Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi ở chỗ nào? Ta mới chợp mắt một chút, hai người các ngươi đã bỏ chạy không thấy bóng……”
Thanh âm từ từ gần tới, lão giả mặc quần áo vải thô tóc trắng bay nhẹ nhàng tới đây, rơi vào cạnh Long Thiên Tuyệt. Tầm mắt của lão bỗng chốc khóa ở trên người Long Thiên Tuyệt, đối với người lạ đột nhiên xuất hiện này, lão cảnh giác.
“Ngươi là ai? Vào bằng cách nào?” Đáy vực này cài đặt cấm chế, bọn họ không ra được, người ở phía ngoài không dễ dàng tiến vào, năm đó bọn họ nếu không phải là gặp vận rủi, vừa gặp cấm chế xuất hiện một cái khe nhỏ mạnh mẽ kéo ba huynh đệ bọn họ kéo vào, bọn họ cũng không bị vây vạn năm. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một người xa lạ, lão không khỏi hoài nghi thân phận của đối phương, mục đích, và nguyên do hắn tiến vào chỗ này.
Long Thiên Tuyệt không trả lời hắn, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cả người giống như là bị bôi sáp, cố định tại chỗ.
Lão giả bắt đầu có chút tức giận, chợt nhận ra cử động của hắn và hai đệ đệ của lão giống nhau như đúc, lão vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ba người tại sao lại đơ người ra, không nhúc nhích?
“Nhị đệ, Tam đệ, mau tỉnh lại! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lão xô đẩy hai vị huynh đệ, phát hiện bọn họ không có phản ứng, hai mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào bàn cờ, giống như bị mất hồn.
Liên tục xô đẩy vài cái đều không có phản ứng, lão không khỏi có chút nóng nảy. Quay đầu lại, lão thấy Kỳ Lân thần thú đang cho Thiên Long ăn Hoa thánh Hồng Lăng, lão âm thầm ngạc nhiên, phát hiện Kỳ Lân thần thú lại là một trong những thần thú bảo vệ của thập đại học viện, thân là nhân vật của vạn năm trước, đối với lịch sử, lão rất rõ ràng, cho nên chỉ cần nhìn một cái là nhận ra Kỳ Lân thần thú.
Lão lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người trẻ tuổi kia là chủ nhân của ngươi à?”
Có thể làm cho Kỳ Lân thần thú thần phục, nhận thức làm chủ nhân, có thể thấy được bản thân người trẻ tuổi kia không tầm thường.
Kỳ Lân thần thú dừng một chút, cảnh giác nhìn đối phương nói: “Đúng vậy, hắn là chủ nhân của ta. Chủ nhân của Thiên Long thú sủng bị Vân tộc tông chủ gây thương tích, rơi vào vách đá, chủ nhân vì cứu nó, cũng nhảy xuống theo bất giác đến nơi này. Là bọn hắn đem chủ nhân nhà ta kéo vào cấm chế, hiện tại đang theochủ nhân đánh cờ.”
Nghe thấy Kỳ Lân thần thú mở miệng nói chuyện, lão giả càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nó tuyệt đối là một trong những thần thú giữ nhà của thập đại học viện Kỳ Lân thần thú.
“Di? Chẳng lẽ nó là thần thú bảo vệ của Thiên Long học viện sao?” Lão giả ngữ khí kinh người, thấy Kỳ Lân thần thú, lão lập tức liên tưởng đến Thiên Long thần thú.
Kỳ Lân thần thú suy tư chốc lát nói: “Có lẽ là vậy. Chúng ta những thần thú giữ nhà ở không có được trí nhớ truyền thừa lúc trước, rất nhiều thiên phú cùng năng lực đều không thể phân biệt, huống chi chúng ta cũng là chuyển thế Trọng sinh, đã sớm cùng kiếp trước bộ dáng có điều biến hóa.”
Bởi vì Thiên Long không có được trí nhớ truyền thừa, cho nên nó hoàn toàn không biết mình có phải là thần thú Thiên Long vạn năm trước hay không, bất quá bây giờ tinh tế nghĩ lại, có lẽ thật sự có khả năng này.
Long Thiên Tuyệt đem toàn bộ đoạn hội thoại của lão giả và Kỳ Lân thần thú nghe không sót chữ nào, âm thầm suy tư, có lẽ hắn nên mang theo Thiên Long đi một chuyến đến Thiên Long học viện, tìm Bách Lí viện trưởng xác nhận chút, Thiên Long có phải thần thú bảo vệ của Thiên Long học viện hay không. Nhưng nếu phải,một khi Thiên Long được truyền thừa trí nhớ của Thiên Long thần thú, như vậy thân thể của nó có thể hoàn toàn khôi phục, thực lực của nó cũng có thể tăng mạnh, có thể có người bảo vệ cho mình.
Tâm thần dao động, hơi thở cũng có biến hóa nhỏ.
Ánh mắt lão giả nghiêm túc, rất nhanh đã nhận ra điều này, thân ảnh của hắn bay đến, ép tới trước mặt Long Thiên Tuyệt, một tay bóp chặt ở cổ họng của hắn: “Chớ giả bộ, Lão phu biết, ngươi không đắm chìm ở trong ván cờ. Nói mau, bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao để đưa bọn họ ra khỏi ván cờ?”
Long Thiên Tuyệt còn muốn tiếp tục ngụy trang, song tay của lão mang sức lực thật lớn, không lưu lại đường sống, hung hăng bấm vào trong cổ họng Long Thiên Tuyệt. Long Thiên Tuyệt không nhịn được ho khan, cổ họng đỏ lên: “Tiền bối, ngài buông tay ra đã, ngài bóp cổ ta như vậy sao ta nói được? Dù sao ta chỉ có chút thực lực vậy thôi, ngài nếu muốn giết ta, một cái tay là có thể thoải mái mà bóp chết ta, ngài cần gì vội vã như thế?”
Ánh mắt lão giả đảo một vòng, nhẹ nhàng buông tay khỏi cổ hắn: “Không tệ. Ngươi nhiều lắm cũng chỉ có thực lực Huyền Hoàng lục phẩm, lão phu nếu muốn giết ngươi, giống như giết chết một con kiến. Cho nên, ngươi tốt nhất nên nói thật cho lão phu, nếu như không nói thật, lừa gạt…, có ý đồ lừa gạt lão phu…, lão phu nhất định sẽ không chút lưu tình giết chết ngươi.”
Long Thiên Tuyệt khôi phục tự do, hắn khẽ đảo mắt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ âm u. Giết chết hắn, giống như bóp chết một con kiến? lão ta có vẻ quá tự hào về bản thân rồi.
Được, vậy thì thành toàn cho lão.
“Tiền bối nói rất đúng, lấy thực lực của vãn bối, làm sao có thể cùng ngài đánh đồng? Thật ra thì hai vị tiền bối kia như thế là vì đánh cuộc.”
“Đánh cuộc?” Lão giả nhếch lông mày, ý bảo hắn nói tiếp.
“Đúng vậy, một vụ cá cược.” Long Thiên Tuyệt không nhanh không chậm, chậm rãi nói, “Vãn bối cùng hai vị tiền bối mới gặp đã quen thân, hàn huyên rất nhiều chuyện xảy ra bên ngoài, hai vị tiền bối đối với chuyện của Vân tộc cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên vãn bối nói rất nhiều điều liên quan tới tông chủ Vân tộc bây giờ và người từng là truyền kỳ của Vân tộc Vân Huyên, hai vị tiền bối nghe hết sức mê mẩn……”
“Vân Huyên?” Lão giả nghe thấy tên này, thần sắc rõ ràng có biến hóa, từ từ lộ ra tức giận, “Ban đầu chính là Vân Huyên cùng thủ hạ của nàng đem ba người chúng ta đánh rơi xuống vách đá, lão phu hận nàng ta.”
Khuôn mặt Long Thiên Tuyệt không động đậy nhưng trong lòng lại nhảy lên, thì ra lúc đầu người đem ba huynh đệ bọn họ đánh xuống vách đá là Vân Huyên và thủ hạ của nàng, nói như vậy, hắn nói chuyện về Vân Huyên có thể đâm vào chỗ đau của đối phương.
Trầm ngâm, hắn giả phẫn hận nói: “Vân Huyên quá cuồng vọng, cũng rất ác độc, thú sủng Thiên Long của vãn bối bị nàng đâm bị thương. Vãn bối sở dĩ tới nơi này cũng là do nàng ban tặng. Nàng còn tuyên bố, trên thế gian này nàng là người thông minh nhất, chỉ có nàng mới có thể phá giải ván cờ Trân Lung, những người khác căn bản không thể nào phá giải. Nàng còn nói, nàng từng gặp gỡ ba tên tự cho mình là người thông minh, cho là có thể dựa vào điểm này của mình đến trộm Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc, chẳng qua là chỉ thiết kế một bẫy rập nho nhỏ, ba người bị vây không còn đường để trốn. Giống như ba tên ngu xuẩn vậy, đừng nói là phá giải ván cờ Trân Lung, sợ rằng đến cả cờ vây đều không học được
Long Thiên Tuyệt nói sinh động như thật, lão giả trước mặt vẻ mặt biến hóa muôn màu muôn vẻ, lại còn nói ba người bọn họ là kẻ ngốc, tự cho là thông minh?
“Vân Huyên đáng ghét, nàng cho là mình có thể thông minh thế nào? Cả lão phu cũng nhìn ra, nữ tử bên người nàng muốn hại nàng mà nàng lại hồn nhiên không biết. Người tự cao tự đại, cuồng vọng giống nàng sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu báo ứng.” ngữ khí của lão giả trở nên thô bạo.
Long Thiên Tuyệt cảm thấy lạ, lão làm sao biết được? Nữ tử trong miệng lão chắc là Vân tộc tông chủ? Thì ra mụ ta sớm đã hạ thủ đối với Vân Huyên, bất quá không thành công mà thôi, cho đến khi đi đến Thiên Ma tế đàn, mụ ta mới tìm được cơ hội hại chết Vân Huyên. Nữ nhân này quả nhiên không đơn giản, khi đó mụ ta không có thực lực, không có tiếng tăm gì, bây giờ có khả năng mụ ta sẽ đem tất cả những thứ uy hiếp đến mụ ta nhổ cỏ tận gốc.
“Đúng vậy, Vân Huyên cũng không biết tự lượng sức mình. Chuyện của mình cũng không quản được, hết lần này tới lần khác muốn xen vào chuyện của người khác.” Nghĩ đến Vân Huyên chiếm cứ thân thể của con gái mình, Long Thiên Tuyệt phát ra tức giận từ trong tâm.
Lão giả cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, nhất thời cảm giác như gặp được người tri âm, thái độ đối với hắn cũng hòa nhã hơn một chút: “Thì ra tiểu huynh đệ cũng trúng phải độc thủ của Vân Huyên, chúng ta thật đúng là đồng bệnh tương liên, bất quá có quan hệ gì với hai đệ đệ của ta chứ? Còn có, ngươi vừa nói ván cờ này chính là ván cờ Trân Lung trong truyền thuyết trên đời không ai có thể phá giải?”
Lão giả bị xoay một vòng, cuối cùng mới quay trở lại vấn đề.
Long Thiên Tuyệt ho nhẹ một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là ván cờ Trân Lung trong truyền thuyết. Vãn bối tình cờ biết được nó trong sách dạy đánh cờ, trải qua một phen nghiên cứu, rốt cục cũng phá giải được nó. Nghe nói Vân Huyên từng tuyên bố, trên đời này chỉ có mình nàng mới có thể phá giải ván cờ Trân Lung, vãn bối không phục, muốn tìm nàng khiêu chiến một phen.”
“Kết quả thế nào?”ánh mắt lão giả nhất thời sáng lên, nổi lên hứng thú.
“Kết quả…… Kết quả đương nhiên là vãn bối thắng. Nếu không phải vãn bối thắng, Vân Huyên cũng sẽ không tức giận như thế, đem vãn bối đánh rơi xuống vách núi. Chỉ cần vãn bối vừa chết, nàng lại trở thành người duy nhất trên đời có thể phá giải ván cờ Trân Lung. Người này lòng dạ hẹp hòi, thật sự khiến người khác phỉ nhổ xem thường.”
“Đáng hận. Tiểu nhân vô sỉ.” Lão giả phụ họa nói.
“Sau này vãn bối gặp hai vị tiền bối, đem những lời này nói cho bọn họ, sau khi bọn họ biết được, đều phẫn hận giống tiền bối. Bọn họ nói, tiểu nhân vô sỉ giống như Vân Huyên đều có thể phá giải ván cờ Trân Lung, bọn họ vì sao không thể? Bọn họ còn cùng vãn bối đánh cuộc, nếu như bọn họ phá giải ván cờ Trân Lung, vãn bối đáp ứng đem Tàn Hoa Bí Lục của Vân tộc đưa cho bọn họ.” Long Thiên Tuyệt lại ném ra mồi câu, mặc dù đối phương rất hận Vân Huyên, nhưng còn không đến mức vì thế mà không tiếc mạo hiểm, cho nên hắn lại ném ra Tàn Hoa Bí Lục làm mồi. Tàn Hoa Bí Lục, là bảo vật mà ba huynh đệ bọn họ từng muốn trộm lấy nhưng không thành công, có thể kích thích dục vọng mãnh liệt trong lòng bọn họ.
Sự thật chứng minh, hắn đánh cuộc quả nhiên là đúng.
Lão giả vừa nghe đến bốn chữ “Tàn Hoa Bí Lục”, hai mắt sáng lên, hắn tiến tới gần một bước, vội vàng hỏi: “Ngươi thật sự có Tàn Hoa Bí Lục? Mau đem giao nó cho ta. Mau đem nó giao cho lão phu.”
Ánh mắt tham lam kia làm bại lộ tham vọng của lão, bên trong thân thể của lão mơ hồ tràn ra sát khí, đồ vật dễ như trở bàn tay làm sao lão có thể dễ dàng bỏ qua?
Long Thiên Tuyệt ra vẻ không nhìn thấy ánh mắt tham lam của lão, gật đầu nói: “Vãn bối đúng là có Tàn Hoa Bí Lục, nó…… toàn bộ đều ghi tạc trong đầu vãn bối.”
Hắn chỉ chỉ vào đầu của mình, tiếp tục nói: “Vừa nãy vãn bối đã cùng hai vị tiền bối đánh cuộc, ai có thể phá giải ván cờ Trân Lung, vãn bối sẽ đem Tàn Hoa Bí Lục cho người đó. Vãn bối là người nhất ngôn cửu đỉnh, nếu như hiện tại giao bí lục cho tiền bối, đến lúc đó hai vị tiền bối kia chất vấn, vãn bối không biết nên trả lời như thế nào với bọn họ. Theo vãn bối, không bằng mọi người cạnh tranh công bằng, vẫn quy củ cũ, ai có thể phá giải ván cờ Trân Lung, người đó sẽ nhận được Tàn Hoa Bí Lục, thế nào?”
Ánh mắt sâu thẳm của lão giả đánh giá qua lại trên người hai đệ đệ, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, đang lúc Long Thiên Tuyệt cho là lão sẽ đáp ứng vụ đánh cược này, thời điểm tiến vào ván cờ, đột nhiên ánh mắt lão giả biến đổi, sau đó bắn ra ánh sáng thô bạo, lão đẩy ra hai chưởng, chia ra đánh ở trên người hai huynh đệ của lão.
Huynh đệ hai người vốn đã bị Long Thiên Tuyệt hút khô huyền khí rồi,sao còn chịu được đòn nghiêm trọng như thế nữa? Một tên lại một tên thân cốt vỡ vụn, tắt thở mà chết.
Trong ván cờ, hai huynh đệ máu tươi ba thước, bị vạn tiễn xuyên tim mà chết. Đến chết, bọn họ cũng sẽ không nghĩ đến, đại ca của bọn họ sẽ vì một quyển Tàn Hoa Bí Lục mà ra tay độc ác đối với huynh đệ của mình.
Thiên quân vạn mã dẫm đạp lên thân thể hai huynh đệ bọn họ mà qua, nhiều lần, thân thể không trọn vẹn, thê thảm không nỡ nhìn.
Long Thiên Tuyệt chấn kinh, không ngờ người này xuất thủ tàn nhẫn như thế, căn bản không để ý đến tình huynh đệ, nói ra tay là ra tay, không do dự chút nào. Hắn nhanh chóng rút lui mấy bước, rời xa khu vực đối phương có thể công kích, nhìn chăm chú vào biến hóa trên khuôn mặt âm tàn của đối phương, hắn âm thầm vận khí, chuẩn bị xuất thủ đánh trả bất kỳ lúc nào.
“Ha ha ha, bây giờ thì tốt rồi không có ai tranh đoạt cùng lão phu nữa. Ngươi mau đem Tàn Hoa bí lục giao ra đây, chỉ cần ngươi biết điều một chút giao ra đây, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng. Chờ lão phu luyện thành thuật pháp thần kỳ bên trong Tàn Hoa bí lục thì lão phu có cơ hội rời khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi, đến lúc đó lão phu nhớ tới ngươi tốt đẹp, cũng mang theo ngươi ra ngoài. Bất quá, nếu ngươi không chịu giao ra đây…… Như vậy lão phu tựu chỉ còn cách lấy cái mạng nhỏ của ngươi, cho ngươi chôn cùng hai vị huynh đệ của lão phu ” Lão giả dùng khuôn mặt dữ tợn nhìn người trước mặt, lão hoàn toàn không hề cố kỵ gì nữa, giờ phút này, nơi này chỉ mình lão là chúa tể. Lão muốn Long Thiên Tuyệt chết, Long Thiên Tuyệt không thể không chết.
Long Thiên Tuyệt ngưng mắt, nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười: “Ngươi cho rằng ngươi thật sự có thể giết được ta sao? Ngươi nếu biết Tàn Hoa bí lục, nhất định cũng biết trong Tàn Hoa bí lục có một dạng thuật pháp có thể thu nạp huyền khí của người khác chứ?”
Lão giả hơi ngẩn ra, mí mắt rõ ràng nhảy lên: “Ngươi nói…… Thu Nạp thuật?”
Quả nhiên lão mơ ước Tàn Hoa bí lục đã lâu, cho nên bao nhiêu thuật pháp và hiệu quả sử dụng được ghi trong Tàn Hoa bí lục lão đều biết.
“Đúng vậy, chính là Thu Nạp thuật.” Long Thiên Tuyệt đứng thẳng lưng, ngang nhiên ngẩng đầu lên nói, “Trước khi ngươi đến ta đã hút sạch huyền khí trên người hai huynh đệ của ngươi, hiện tại bên trong cơ thể của ta đồng thời có huyền khí của hai người bọn họ. Ngươi cùng ta đối chiến, chẳng khác nào lấy một địch ba, ngươi nói, ta có gì phải sợ?”
Chữ cuối cùng rơi ra hai mắt hắn nổi lên màu vàng, quanh thân khí thế tăng vọt, ống tay áo dựng lên, tóc vàng bay múa.
Khí thế dũng mãnh lão tới như thủy triều thổi qua mảnh biển hoa,dường như muốn đem biển hoa và cả thiên địa đều nuốt chửng.
Lão giả nhìn biến hóa kinh người của hắn, lộ ra ngạc nhiên và rung động, lúc trước lão quan sát thực lực của đối phương, nhiều lắm cũng chỉ có Huyền Hoàng lục phẩm, ai ngờ trong cơ thể hắn lại tích chứa cường lực lượng đại như thế, làm cho người khác rung động lớn.
“Tiểu tử, ngươi là hậu nhân của Long gia? Tốt, hảo cho một cái thâm tàng bất lộ. Để lão phu lãnh giáo Long gia Long huyết bảo điển của ngươi đi.”
Lão giả quát chói tai một tiếng, giống như con báo đánh về phía Long Thiên Tuyệt. Tốc độ kia, lực lượng kia đủ để hù dọa bất kỳ cao thủ Huyền Hoàng lục phẩm và Huyền Hoàng lục phẩm trở xuống.
Long Thiên Tuyệt cũng không như vậy, hắn không đón đánh chính diện, mà là lùi về phía sau, nhảy một bước.
Một bước nhảy nhẹ nhàng này, vừa nhảy đã nhảy ra vài chục trượng, độ cao kinh người đến cả bản thân Long Thiên Tuyệt cũng sợ hết hồn. Khinh công của mình khi nào trở nên kinh khủng như thế?
“Tiểu tử, ngươi chỉ có chút năng lực ấy sao? Cả một kích của lão phu đều không đón được, chỉ lo chạy trốn? Ha ha ha, xem ra công phu của Long gia các ngươi cũng không có gì đặc biệt, ngươi có một thân huyền khí thì như thế nào? Còn không phải là vật ao ư?” Ở trong mắt lão giả cú nhảy của Long Thiên Tuyệt này hoàn toàn vì chạy trốn, thấy hắn khiếp đảm, trong lòng lão càng thêm đắc ý.
Vãn bối chính là vãn bối, làm sao có thể cùng nhân vật của vạn năm trước như lão đánh đồng?
“Tiểu tử, xem chiêu.”
Lão rút kiếm, đâm về phía Long Thiên Tuyệt, không có nhiều chiêu thức như trong tưởng tượng đơn giản là đâm thẳng một cái. Đây là miệt thị trắng trợn.
Long Thiên Tuyệt nâng mắt, khóe môi nhếch lên, bắn ra ánh sáng lạnh lùng. Tròng mắt của hắn phát sáng, trường kiếm ở trong tay hắn nhanh chóng gọi mưa, Long Ảnh nhập vào thân, lập loè.
“Cửu Long Nhập Hải ——”
Bên trong thân thể, long huyết chảy khắp nơi,dưới sự gia trì đầy đủ của huyền khí, Long Ảnh trên người hắn như được sống lại, cả người hắn và Long Ảnh hợp làm một thể, cùng tám con Hỏa Long dàn trận, ầm ầm đánh về phía đối phương.
Tốc độ kia, lực lượng kia mới chính thức có thể nói là không có kẻ địch, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hai tròng mắt của lão giả trừng lớn, lộ ra hoảng sợ cực độ, vội vàng huy kiếm về phòng ngự, đáng tiếc đã muộn.
Hình ảnh chín con rồng vây quanh một con hoàng kim cự long, không ngừng xoay tròn, thỉnh thoảng tụ lại, thỉnh thoảng phân tán, hướng về phía lão giả bay tới.
Trước mặt lão là một đoàn màu đỏ – đó là ngọn lửa, một đoàn màu vàng – đó là Long Lân, màu đỏ cùng màu vàng không ngừng giao nhau, mơ hồ lão nhìn không rõ.
“A a a a ——”
Hình ảnh chín con rồng xuyên qua thân thể của lão, đem thân thể chia năm xẻ bảy, phân không rõ tứ chi của hắn rốt cuộc bay đến nơi nào, chỉ thấy được máu thịt vẩy ra, sát khí đầy trời.
Đợi hết tất cả khôi phục bình tĩnh, Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, nhớ tới vừa rồi bên trong thân thể bộc phát ra lực lượng, tinh thần hắn phấn chấn, vẫn khát vọng cái loại kia… ngón tay có thể chống lại lực lượng lớn, dường như chính là như vậy?
Hắn cúi đầu, nhìn hai tay của mình, khó có thể tin, một chiêu vừa rồi của mình có thể giết chết một cao thủ tu luyện vạn năm. Không biết thực lực của đối phương quá yếu, hay là thực lực của hắn tăng lên đây?
Có thể nắm trong tay lực lượng cảm giác thật là tốt
Hiện tại hắn muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đi tìm Khê Nhi, cùng nàng chia sẻ tâm tình lúc này của hắn.
Chẳng qua thật đáng tiếc, nếu như có thể thu nạp nhiều hơn huyền khí của một cao thủ tu luyện vạn năm thì tốt biết bao?
Cơ hội như vậy, có thể ngộ nhưng không thể cầu, nơi nào có nhiều cao thủ tu luyện vạn năm ngây ngốc chờ hắn đến thu nạp huyền khí chứ?
“Thiên Long, thương thế của ngươi khôi phục như thế nào? Có thể hành động không?” Hắn bước đến bên cạnh Thiên Long, thấy nó ăn vào Tru Tiên Đan và số lượng lớn chất lỏng Hoa thánh Hồng Lăng xong, khí sắc tốt lên rất nhiều, vết thương đã từ từ khép lại, tâm trạng lo lắng của hắn đã hạ xuống.
“Ta đã khá, tạ ơn chủ nhân ban đan dược.” Thiên Long liên tiếp gật đầu nói, thanh âm vẫn có chút suy yếu.
“Vậy thì tốt, chúng ta bây giờ sẽ rời khỏi nơi này.” Long Thiên Tuyệt quan sát chu vi cấm chế một, hắn nhớ rõ mình bị kéo vào từ chỗ nào, hắn giơ kiếm, nhắm ngay chỗ đó, quyết định chém một kiếm bài trừ cấm chế.
Cùng lúc đó, Vân Khê và đông đảo bằng hữu và cao thủ Vân Huyễn điện lục tục đi xuống đáy vực, bọn họ trực tiếp đi từ trong cấm cung theo đường nham thạch đi xuống dưới. Trong màn sương mù đậm đặc, không dễ dàng phân rõ phương hướng, Kinh Hồng kiếm lại ngoại lệ. Tác dụng lớn nhất của nó đó là có thể tìm ra hơi thở của kim khí, tìm kiếm phương hướng.
Đối với kiếm khí, nó có nhạy cảm đặc thù, khi bảo kiếm trong tay Long Thiên Tuyệt thả ra kiếm khí, Kinh Hồng kiếm thoáng cái đã xác định được phương hướng của hắn.
Ong ong tiếng kiếm va chạm khiến cho Vân Khê hưng phấn, hướng về phía Kinh Hồng kiếm hô lớn: “Thiên Tuyệt, chàng ở phía dưới phải không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.