Edit: Điệp
Beta: Tiểu Mộng
Bị ăn đậu hũ là bản thân Vân Huyên còn không có kịp phản ứng, làm thú sủng ngày xưa của nàng, Cửu cô cô không có biện pháp bình tĩnh. Chín dải đuôi Hồ ly phát điên tung loạn, nó điền cuồng nhào vào bức bích họa, hướng Tử Yêu trong bức bích họa giương nanh múa vuốt: “Mau buông chủ nhân! Ngươi cái lão lưu manh vạn năm này!”
Lão lưu manh vạn năm?
Mặt Tử Yêu không quy luật một hồi co giật.
Đám người Vân Khê nhất tề phun, Cửu cô cô, ngươi cũng quá siêu rồi, đến cả từ lão lưu manh vạn năm cực phẩm như vậy ngươi cũng nghĩ ra, lợi hại!
Vân Huyên cảm giác được trên gương mặt thừa ra một cái tay, nàng rõ ràng ngơ ngẩn, cho đến Cửu cô cô một náo như vậy, thần trí nàng mới trở về, phát hiện mình bị người chiếm tiện nghi. Nàng nhấc chân, hung hăng đạp vào chân Tử Yêu. Một cước này đạp được không nhẹ, dùng tám phần lực đạo, sau khi đạp xuống, chân Vân Huyên không có lập tức rời khỏi, mà là chuyển động trái phải, hướng trong chết mạnh mẽ giẫm, đau đến Tử Yêu một gương mặt như khối băng lại là một hồi co giật, chỉ bất quá lúc trước là bị sét đánh, còn lần này cũng là đau đến.
“Hạ lưu!”
Hạ lưu?
Tử Yêu biểu hiện trên mặt phong phú tới cực điểm, thoạt đỏ thoạt trắng, còn kèm theo thống khổ.
Lại còn nói hắn hạ lưu? Không phải là sờ soạng mặt một chút sao?
Lúc trước khi bọn họ đại chiến, tiếp xúc trên thân thể đâu chỉ là đụng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260349/quyen-6-chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.