Edit: Điệp
Beta: Tiểu Mộng
Thầy trò Côn Luân lão giả trải qua nhiều cay đắng đi tìm được Đinh Tiêu Dao, tổ tiên Côn Luân phái, rốt cục cũng có tung tích, song lại là từ trong miệng Tông chủ biết được, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
“Tử Yêu đại nhân, vậy thì đánh cho bà ta tàn phế, chỉ cần lưu lại một giọng nói có thể nói chuyện là được!” Long Thiên tuyệt vô tình cười lạnh, kẻ xảo trá đa đoan như Tông chủ, hắn thấy nhiều. Ngươi càng dung túng nàng, nàng càng làm tầm trọng thêm, phàm là nàng không muốn nói chuyện, cho dù ngươi dùng mũi kiếm chĩa vào cổ họng của nàng, nàng cũng là sẽ kiên quyết không nói.
“Nói thật hay! Nàng chỉ cần mở miệng là đủ rồi, còn lại căn bản không trọng yếu.” Vân Khê phụ họa nói, mang theo vẻ tà khí cười.
Tông chủ nghe vậy, vẻ mặt phẫn nộ đỏ lên.
Quá là tức giận!
Bọn chúng đây là muốn đưa nàng vào chỗ chết à!
“Vân Khê, ngươi nếu như hại chết bổn tọa, ngươi cũng không được làm Tông chủ Vân tộc. Tộc quy Vân tộc, không được đồng tộc tương tàn, vô luận bổn tọa đúng sai hay không, ngươi cũng không thể giết bổn tọa, một khi giết bổn tọa, ngươi tựu xúc phạm tới tộc quy, vĩnh viễn cũng không có tư cách trở thành Tông chủ Vân tộc!”
“Đồng tộc tương tàn? Ngươi cũng không biết xấu hổ nói với ta đồng tộc tương tàn?” Vân Khê cười lạnh, ánh mắt hiện ra một chút lãnh ý, sắc bén nói, “Nếu như ta không đoán sai, dùng huyền khí chấn thương ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260342/quyen-6-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.