Chương trước
Chương sau
Edit: Osicase 
Beta: Tiểu Mộng

Thủy Quy cự thú chở năm người Vân Khê, rất nhanh liền nhảy vào khu tập trung Thiên Ma. Bốn người Vân Mộ Phàm, Long Thiên Tuyệt, Vân Trung Thiên và Vân Mạch Thiên cùng nhau cầm kiếm đứng lên, xung phong liều chết ở phía trước, Vân Khê canh giữ ở tại trên lưng Thủy Quy cự thú, lắng nghe động tĩnh xung quanh ở trong nước.
Hồ nước phát thanh âm, giống như kinh đào hải lãng.
Nếu đổi lại là người bình thường, muốn ở giữa hồ nước đứng yên bất động đều không có khả năng. Thiên Ma bị tấn công, bắt đầu hưng phấn, dời đi mục tiêu tấn công, ở trong nước rít gào liên tục, như ma quỷ múa may quay cuồng.
Ba vị Liên sứ nhận thấy áp lực trên thân áp nhẹ đi, lập tức tránh thoát sự trói buộc của Thiên Ma, bơi tới chỗ Vân Khê.
“Vân Khê cô nương, đa tạ ngươi cứu chúng ta!” Lam Liên đại nhân thâm trầm thở hổn hển, còn chưa tìm được đường sống trong chỗ chết.
“Vân Khê cô nương, chúng ta từng giết hại người của cấm kỵ bộ tộc tộc các ngươi, tội không thể tha, hiện tại ngươi chẳng những không để ý đến hiềm khích lúc trước, còn mạo hiểm quay lại cứu chúng ta, phần ân tình này, chúng ta không biết nên thế nào hồi báo.” Hoàng Liên đại nhân bơi tới trước mặt Vân Khê, cảm kích nói.
“Đúng vậy, bản thân ta hiện tại mới biết được, toàn bộ người trong Vân tộc, đến tột cùng ai có thể tin cậy, ai không thể tin cậy. Uổng phí ta sống nhiều năm như vậy…” Mặc Liên đại nhân nhớ tới phản ứng hờ hững vô tình của Cung chủ và Tông chủ mới vừa rồi, không khỏi cảm khái ngàn vạn.
Vân Khê cười nhẹ, nàng không có cao thượng lấy ơn báo oán như trong tưởng tượng của bọn họ như vậy, cứu các nàng thuần túy là nhất thời không bỏ mặc được, người khác đều không muốn cứu người, nàng Vân Khê lại muốn cứu!
“Đừng nhiều lời, mọi người nhanh chóng rời đi thôi! Thiên Ma tế đàn không có đơn giản như các ngươi tưởng tượng như vậy, các ngươi tiếp tục đi tiếp, chỉ biết uổng phí tính mạng, vẫn là quay về Vân Huyễn điện thì hơn.” Vân Khê tin tưởng, đoạn đường kế tiếp càng thêm gian nan, nàng có mục tiêu của chính mình, cho nên không quan tâm khó khăn nguy hiểm tiếp tục đi về phía trước, nhưng bọn họ lại không giống như vậy, nếu bọn họ tiếp tục đi tiếp, sẽ chỉ làm vật hy sinh, bỏ mạng vô ích như lúc này. Nàng không dám cam đoan, lại còn có thể ra tay cứu giúp bọn họ lần nữa hay không.
Mặc Liên ba người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sớm đã sinh ra ý rút lui, Tông chủ cùng Cung chủ đều muốn lựa chọn vứt bỏ bọn họ, nếu bọn họ cứ cố chấp tiếp tục ở lại, cũng không có ý nghĩa.
Mặc Liên tại trong nước thâm trầm khom người chào, truyền âm nói: “Vân Khê cô nương, ba người chúng ta quay về Vân Huyễn điện trước, giúp ngươi dọn sạch chướng ngại. Bây giờ ở trong lòng chúng ta, ngươi mới có tư cách trở thành người đứng đầu Vân Huyễn điện!”
Hoàng Liên cùng Lam Liên hai người cùng nhau gật đầu khom người, cúi đầu cảm tạ, sau đó, ba người lách qua Thiên Ma, hướng về phía trước bơi lại lối vào vị trí thứ hai của tế đàn.
Vân Khê rất nhanh đem lực chú ý thu hồi, hỏi dưới chân Thủy Quy cự thú: “Cha cùng Thiên Tuyệt bọn họ thế nào rồi?”
“Không quá lạc quan! Mấy Thiên Ma này đều thuộc tính thủy, thân mình thực lực cũng rất cường, hiện tại lại ở trong nước, thực lực của chúng nó lại càng cường đại hơn. Ta thấy rằng chỉ một lát nữa thôi, bốn người bọn họ đều trở thành thức ăn của Thiên Ma.” Thủy Quy cự thú rung đùi đắc ý nói.
“Chúng ta qua, cùng nhau hỗ trợ bọn họ!” Kinh Hồng kiếm được nắm giữ thật chặt ở trong tay của nàng, Thủy Quy cự thú phi như bay, chở nàng nhảy vào vòng chiến.
Hách Liên Tử Phong đi theo Tử Yêu và Nhị chưởng quầy, ba người đương nhiên đi đến lối vào một cái tế đàn, quay đầu lại, đã thấy mấy người Vân Khê lại một lần nữa xung phong liều chết trở về trong nước. Hách Liên Tử Phong mi tâm căng thẳng, cất bước, định nhảy vào trong nước, Nhị chưởng quầy tay mắt lanh lẹ, kéo hắn lại.
“Công tử, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn, nếu để cho cao thủ nội tông của Vân tộc đoạt trước, như vậy chuyến đi lần này của chúng ta coi như uổng phí.”
“Các ngươi muốn đi thì đi đi, ta nói rồi, trừ ta ra, ai cũng đừng nghĩ lấy mạng của nàng!” Hách Liên Tử Phong đôi mắt không rời khỏi chỗ sâu nhất trong hồ nước, ánh mắt trong lúc đó toát ra khẩn trương cùng ưu tư.
Tử Yêu đạm quét qua người hắn liếc mắt một cái, đôi tay ôm ngực, cười lạnh nói: “Còn nghĩ ngươi thông minh, kết quả vẫn là ngu xuẩn.”
Tức giận dâng lên trên mặt Hách Liên Tử Phong, hắn cắn răng nói: “Ta biết chính mình đang làm cái gì, không cần các ngươi nhắc nhở ta!”
“Tùy ngươi vậy!” Tử Yêu không có hứng thú cùng hắn tiếp tục tranh luận, vẫy tay với Nhị chưởng quầy một cái, hai người liền rời khỏi.
Hách Liên Tử Phong không có để ý đến bọn họ, khẽ cau mày, khẩn trương nhìn tình hình chiến đấu trong nước, hắn không tiến lên một bước, lại cũng không có rời khỏi nửa bước.
Thiên Ma tập trung ở dưới nước, ít nhất cũng có ba bốn mươi cái, vừa thoát khỏi một cái, còn có hai, ba cái lần lượt bò lên trên thân ngươi, động tác một khi hơi chậm lại, sẽ bị hơn mười cái Thiên Ma cùng nhau vây quanh.
Dưới nước không khí càng ngày càng khẩn trương, thở cũng khó khăn.
Vân Khê một đường vung chặt, một đường cùng với bốn người truyền âm trao đổi, xác định tình huống của bọn họ. Ngoài Vân Mộ Phàm cùng Long Thiên Tuyệt ở ngoài không có gì đáng ngại, còn lại hai người ở trong tình trạng cũng không mấy lạc quan.
“Thủy Quy tiền bối, xin ngài hãy giúp ca ca ta một tay!”
“Vậy còn ngươi?” Thủy Quy cự thú hỏi.
“Ta không sao! Trên thân của ta còn có lực lượng của thần khí, thời điểm nguy hiểm, có thể dùng.” Vân Khê trong lòng nắm chắc năng lực của bản thân, nàng giờ phút này chỉ lo lắng cho an nguy của huynh trưởng.
“Vậy được rồi, ngươi hãy cẩn thận một chút, ta đi!” Thủy Quy cự thú hướng về phía trước lao xuống, tài vào đáy nước ở chỗ sâu trong.
Kiếm trong tay Vân Khê không có dừng lại, kiếm Kinh Hồng là vật có linh tính, nó có thể tự mình phán đoán phương hướng mục tiêu, về sau, Vân Khê buông kiếm trong tay, để tùy ý cho kiếm Kinh Hồng chính mình đi chém giết.
Huyền khí chạy, nước gợn kịch liệt chấn động, một cái lại một cái Thiên Ma chìm vào đáy nước.
Tình hình chiến đấu rất nhanh sẽ chuẩn bị kết thúc.
Lúc này, đáy nước những hình thể kỳ quái mọc thành từng nhóm, hồ nước lạnh như băng quay cuồng.
Rầm!
Sóng nước nhấc lên hơn mười trượng, một cái Thiên Ma vô cùng to lớn từ đáy nước nhô ra, xuất hiện ở dưới chân Vân Khê.
Hai chân Vân Khê bị cuốn lấy chặt chẽ, cả người nổi bồng bềnh trong nước, mất đi cân bằng, vòng eo của nàng, đôi tay, cổ, rất nhanh bị Thiên Ma cuốn lấy.
Thì ra là, Thiên Ma thuộc tính nước là giết không chết, chúng nó sau khi bị diệt vong sẽ dựa vào lực lượng của nước, một lần nữa tái sinh mà sống lại. Cái Thiên Ma này vô cùng to lớn là do những bị Thiên Ma chém giết một lần nữa tập hợp lại tái sinh mà thành, nó tập trung tấn công Vân Khê, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng) xuất hiện ở dưới thân của nàng, đột nhiên tấn công, cuốn lấy thân thể của nàng.
Vân Khê kinh hãi, quên nín thở, miệng mũi lập tức bị nước tiến vào, tứ chi nhảy múa giãy dụa.
Cảm giác giống như sắp bị xé rách, truyền khắp tứ chi cùng quanh thân của nàng, lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bắt đầu xảy ra biến đổi lạ thường, cả người giống như là trang giấy trong nháy mắt sẽ bị người ta xé nát.
Vân Khê vội vàng vận chuyển huyền khí, để chống đỡ. Bị áp lực cường đại như thế uy hiếp, mỗi một chỗ kinh lạc (các dây thần kinh trên cơ thể người theo đông y gọi là kinh lạc) trên thân của nàng đã phát sinh biến hóa, kinh mạch (bao gồm dây thần kinh và mạch máu) trên cơ thể người vô cùng yếu ớt, nhưng mà giờ phút này, nàng nhắm mắt nội thị, lại phát hiện chính mình trên thân mỗi một điều kinh lạc chịu áp lực càng chống đỡ càng lớn, mỗi một điều ống dẫn kinh lạc trở nên thô to vô cùng, cũng cứng cỏi vô cùng.
Không chỉ có là kinh lạc xảy ra biến hóa, thân hình xương cốt rắc rắc rung động, vừa nghe còn tưởng là thanh âm sắp bị Thiên Ma xé rách, nhưng mà lắng nghe mới phát hiện, đó là âm thanh xương cốt tiến hóa lột xác.
Vân Khê nhận thấy chính mình đang chậm rãi tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, nó là băng cùng hỏa dung hợp, đau đớn và lột xác cùng tồn tại, điềm báo lực lượng thăng chức.
Thân thể, bắt đầu lột xác hoàn toàn, như rắn lớn hóa thuồng luồng.
Vân Khê rõ ràng nhận thức được, chính mình muốn thăng chức!
Đã trải qua thời gian tu luyện dài như vậy, nàng cũng không thể đột phá Huyền Hoàng lục phẩm, cũng không ngờ tại thời khắc nguy hiểm này, nàng lại có thể phá tan bình phong, để thăng chức!
Quả nhiên, không có áp lực, không thể có đột phá. Chỉ có chịu áp vô cùng to lớn, đột phá mới trở nên nước chảy thành sông.
Ha ha, ha ha!
Vân Khê nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời cười, đột nhiên, trong cơ thể của nàng bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, lấy nàng làm trung tâm, trong phạm vi hồ nước dòng khí cuồng bạo mà đi. Nàng cả người trôi nổi bồng bềnh trong nước, như một thanh lợi kiếm thần binh, khí thế sắc bén bức người!
Thiên Ma quấn quanh trên thân nàng, đã bị dòng khí cuồng bạo đánh sâu vào trong hồ nước, làm giảm bớt lực lượng của nó.
Vân Khê khôi phục tự do, nàng lập tức thúc dục lực lượng thần khí, đem Kinh Hồng kiếm triệu hồi trong tay, thi triển toàn lực, đánh chết Thiên Ma. Trong lồng ngực lập tức sinh khí phách mãnh liệt, Vân Khê càng đánh càng hăng, nếu dung hết sức lực toàn thân, cơ hồ có thể dời sông lấp biển.
Bốn người Vân Mộ Phàm, Long Thiên Tuyệt, Vân Mạch Thiên và Vân Trung Thiên, đều nhìn thấy sự biến hóa của nàng, bốn người sợ hãi than liên tục.
Thấy ảnh hưởng của nàng, còn lại bốn người cùng nhau tinh thần phấn chấn, lần lượt chạy ra khỏi Thiên Ma vòng vây, hướng về tiếp theo chỗ ngồi tế đàn lối vào bơi đi.
Thiên Ma liên tục dựa vào lực lượng của nước để sống lại, cho nên muốn giết chết nó căn bản không giết được, có thể thuận lợi phá vỡ vòngvây, coi như thành công.
Hách Liên Tử Phong vốn muốn nhảy vào trong nước động tác liền ngừng lại, nhìn thấy mấy người bơi về phía hắn, hắn xoay người, lập tức biến mất ở lối vào.
“Hô… Ha… Hô… Ha…”
Mấy người rời khỏi mặt nước, từng ngụm từng ngụm thở dốc, rốt cục thì hô hấp đến không khí mới mẻ.
“Mọi người ai bị thương vậy?” Vân Khê ngửi thấy có mùi máu tươi trong không khí.
Vân Trung Thiên cùng Vân Mạch Thiên hai người liếc nhau, trên thân hai người đều có rất nhiều vết máu, may mắn là cũng không có gì đáng ngại.
“Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Chúng ta vẫn là nhanh chóng chạy đi về phía trước, nếu như để cho Tông chủ và Tử Yêu đoạt trước, sự tình chỉ sợ không ổn.” Vân Trung Thiên nói.
“Đúng vậy! Bọn họ đều không phải những người lương thiện, nếu như để cho bọn họ tìm thấy hồn phách của tổ tiên trước, ta không thể tưởng tượng được bọn họ sẽ gây ra chuyện gì.” Vân Mạch Thiên sau khi bỏ đi mặt nạ, con người đều trở nên sáng sủa rất nhiều, cùng Vân Trung Thiên đứng một chỗ, diện mạo cùng khí chất nho nhã, đúng là không kém hơn chút nào.
“Thế thì chưa chắc! Hai cường giả tranh chấp, tất có một kẻ bị thương. Chính cái gọi là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nói không chừng cuối cùng người được lợi ngược lại là chúng ta.” Long Thiên Tuyệt hơi hơi câu môi, tầm mắt không tiếng động bay về phía lối vào, nếu như vừa rồi hắn không có nhìn lầm, người cuối cùng rời khỏi, chính là Hách Liên Tử Phong. Hắn rốt cuộc đang muốn chơi trò gì?
Một mực khẳng định là Khê Nhi sát hại mẫu thân hắn, nhưng lại không thấy có sát khí trên thân của hắn, hắn rốt cuộc có mục đích gì?
Có thể là do hai người ở chung với nhau thời gian quá dài, trực giác cùng nhận thức đối thủ trong lúc đó, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Theo phán đoán của hắn, Hách Liên Tử Phong không hẳn thật sự tin tưởng Khê Nhi giết mẫu thân của hắn, hắn sở dĩ dựa theo chứng cớ để phán đoán, vì muốn dẫn xà xuất động, để tra ra hung thủ chân chính sau lưng.
Cách làm như thế, có lẽ có thể dùng, nhưng nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không làm như vậy, bởi vì hắn không muốn làm cho Khê Nhi khổ sở, cho dù là trong giây lát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.