Chương trước
Chương sau
“Nơi này sao?”Vân Trung Thịnh ngồi xổm, trên mặt đất đào bới một trận, môi lộ ra nụ cười, “Không tệ! Đất nơi này tương đối tơi, hẳn là do rễ của linh thụ không ngừng sinh trưởng phá tan lực cản địa tầng, khiến cho địa tầng bị phá hư, thay đổi địa chất. Xem ra nơi này vô cùng có khả năng là gốc linh thụ.”
“Vậy thì đào nhanh lên một chút! Nhớ đừng làm hỏng rễ cây, cẩn thận một chút!”Tiểu bằng hữu không quên nói ra yêu cầu
Ánh mắt Tiểu Mặc lóe lên, bắt đầu ý đồ với linh thụ, nếu có thể đem linh thụ dời đến trồng ở Ngọa Long cư, như vậy Ngọa Long cư chính là Cấm Cung thứ hai rồi.
Wow, kiếm thật lời a!
Trong nội tâm kích động vạn phần, trên mặt ra vẻ thâm trầm.
Ngây thơ đan xen cùng bình tĩnh thâm trầm khiến cho cả người bé tỏa sáng chói mắt.
Vân Trung Thịnh bất đắc dĩ cười khổ, hắn lại luân lạc tới nước bị một hài tử sai sử, nhưng lại vẫn cam tâm tình nguyện.
Bên ngoài cửa Cấm Cung, Vân Bác Viễn vội vàng tới, hung hăng níu chặt cổ áo thủ vệ, trợn mắt nói
“Mau mở cửa Cấm Cung ra!”
“Không được! Cung chủ ra lệnh, ai cũng không thể làm trái!” Thủ vệ mặt không chút thay đổi, đối mặt với uy hiếp của Vân Bác Viễn, nàng không sợ hãi chút nào, “Mới vừa thuộc hạ đã mở ra cơ quan thứ nhất, vạn mũi tên bắn một lượt, đoán chừng lúc này người ở bên trong cũng bị bắn thành con nhím.”
“Ngươi nói cái gì?”Vân Bác Viễn trước mắt một trận choáng váng, lảo đảo muốn ngã, hắn mãnh liệt lắc đầu, “Không thể nào! Thịnh Nhi không có việc gì! Ngươi nhanh mở cửa ra cho ta! Nếu không ta giết ngươi!”
Thủ vệ bất vi sở động, lạnh như băng nói: “Không có lệnh của cung chủ, người giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng sẽ không mở cửa!”
“Ngươi cho là ta không dám giết ngươi?”Trường kiếm rút khỏi vỏ, sát ý mãnh liệt, gác ở trên cổ thủ vệ, Vân Bác Viễn mất đi lãnh tình cùng trang nhã trong ngày thường, hai mắt đỏ ngầu như muốn ăn thịt người.
Kiếm cắt trên da thịt của thủ vệ, rỉ ra tia máu, nàng thanh âm khàn khàn, tiếp tục cùng hắn giằng co: “Không có lệnh của cung chủ, thuộc hạ là tuyệt đối sẽ không mở cửa!”
“Tốt, ta sẽ giết ngươi!”Vân Bác Viễn khí Cực, kiếm khẽ đưa qua, mắt thấy sẽ cắt vỡ động mạch đối phương, lúc này đột nhiên tới một trận kình phong, quét đi kiếm của hắn, tiếp theo người hắn vội vàng thối lui mấy bước.
Hắn quay đầu lại, thấy cung chủ tới.
Vân Bác Viễn nhất thời sửng sốt, quên mất phản ứng.
Cung chủ trên mặt mơ hồ có một tầng sa mỏng, chỉ lộ ra ánh mắt âm tình bất định, nhìn chăm chú Vân Bác Viễn: “Vân Bác Viễn, ngươi còn để bổn tọa vào mắt không?”
“Cung chủ, Thịnh Nhi còn đang bên trong……”Vân Bác Viễn rưng rưng huyết lệ.
Cung chủ híp mắt, tầm mắt xẹt qua hắn, hỏi thủ vệ nói: “Tình huống bên trong thế nào?”
“Hồi cung chủ…, cơ quan thứ nhất mở ra một hồi rồi, tin tưởng người ở bên trong hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”Thủ vệ trả lời.
“Chết không thể nghi ngờ? Ngươi dám xác định bọn họ nhất định chết không thể nghi ngờ?”Cung chủ hừ lạnh một tiếng, lắc đầu nói, “Vân Khê bên người có Cửu Vĩ Hồ cùng Thủy Quy cự thú thủ hộ, không dễ dàng như vậy chết. Bổn tọa ra lệnh cho ngươi, lập tức mở ra đạo cơ quan thứ hai, bổn tọa muốn vạn vô nhất thất (không thể bỏ sót),ngươi hiểu không?”
“Dạ, cung chủ.”Thủ vệ cung kính cẩn, cất bước đi về phía cơ quan thứ hai.
“Chờ một chút!”Vân Bác Viễn tiến lên, kéo lấy cánh tay thủ vệ, đối với cung chủ nói, “Người khác chết sống ta không xen vào, nhưng ngươi tuyệt không có thể gây tổn thương Thịnh Nhi, Thịnh Nhi vô tội.”
Cung chủ vô tình nói: “Bổn tọa phân phó hắn làm chút chuyện, hắn làm không được, hắn không xứng với làm nhi tử của bổn tọa! Ngươi mau tránh ra cho bổn tọa, nếu không bổn tọa liền giết chết ngươi!”
Vân Bác Viễn tâm chợt chìm vào băng tuyết, thì ra hắn và con ở trong mắt nàng chẳng là gì cả, chỉ cần nàng nói một câu là có thể lấy tính mạng của phụ tử bọn họ.
Thật đáng buồn a! Hắn Vân Bác Viễn làm sao lại thành thân với một người vô tình như vậy?
Ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Vân Bác Viễn mâu quang hơi trầm xuống, lộ ra sát ý, trường kiếm trong tay tà chọn, hắn giơ kiếm đâm về phía cung chủ.
Vì Thịnh Nhi, hắn nguyện trả bất cứ giá nào!
Thịnh Nhi, chờ phụ thân, phụ thân tới cứu con!
“Vân Bác Viễn, ngươi dám?”Cung chủ giận dữ, vung ống tay áo, hai người giao chiến.
Thủ vệ mắt nhìn thẳng, trực tiếp đi về phía nút khởi động cơ quan, lãnh tình mở ra cơ quan thứ hai.
Bên trong Cấm Cung, Vân Trung Thịnh còn đang chuyên chú đào rể cây, đột nhiên chú ý tới khói có màu đỏ từ khe hở cửa sắt chui vào, trực giác nhạy cảm nói cho hắn biết, khói có vấn đề!
Trong lòng nơi nào đó bị hung hăng va chạm, Vân Trung Thịnh nếm tư vị tuyệt vọng.
Mẫu thân muốn đối với hắn chém tận giết tuyệt sao!
“Tiểu Mặc, mau dẫn mẹ ngươi trốn vào Ngọa Long cư đi! Khói có độc!” Hắn vừa nói, vừa bỏ kiếm trong tay, chạy về phía mẫu tử Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc quay đầu, thấy được khói màu đỏ, vội vàng từ trong nhẫn trữ vật của mẫu thân lấy ra Ngọa Long cư, dìu mẫu thân vào Ngọa Long cư.
Khói hồng tràn ngập tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt xâm nhập đến thạch thất, Vân Trung Thịnh giúp đỡ Tiểu Mặc, đem Vân Khê còn hôn mê tiến vào Ngọa Long cư, mình cũng đi theo Tiểu Mặc trốn vào trong đó.
“Thịnh thúc thúc, mau đưa mẫu thân đến giường đi, ta đi đóng cửa cơ quan!”
Nhìn Tiểu Mặc thi triển khinh công, cực kỳ nhanh chạy về phía nơi nào đó, Vân Trung Thịnh không do dự, ôm lấy Vân Khê, đem nàng đến bên giường.
Thượng Quan Như Nhi dẫn Tiểu Nguyệt Nha, một mực quan sát động tĩnh bên ngoài, bây giờ nhìn thấy ba người bọn họ đồng loạt vào Ngọa Long cư, nàng vội vàng đã chạy tới ngó nhìn tình huống của Vân Khê.
“Ngươi là?” Thượng Quan Như Nhi thích thanh tĩnh, không thích cùng người xa lạ giao thiệp, cho nên mấy ngày nay đều đợi ở Ngọa Long cư, không có lộ diện. Vân Trung Thịnh là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, có chút kinh ngạc.
“Ta là Thượng Quan Như Nhi, Vân cô nương là bằng hữu, ta thay nàng chiếu cố hài tử. Vân cô nương thương thế như thế nào?” Thượng Quan Như Nhi ân cần hỏi.
“May là nàng có đan dược giải độc, chẳng qua là đau đã bất tỉnh, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh.”
“Vậy thì tốt.”
Ba, ba!
Tiếng Cửa sổ hạ xuống, cả Ngọa Long cư hoàn toàn cách ly với ngoại giới.
Vân Trung Thịnh lúc này mới cẩn thận đánh giá Ngọa Long cư, đáy lòng sợ hãi liên tục, hắn vẫn tò mò, Vân Khê trên người đến tột cùng có bảo bối như thế nào, có thể đem một hai đứa nhỏ của nàng giấu ở trong đó, tùy thân đeo, chẳng lẽ nàng không sợ con của mình buồn bực sao?
Hiện tại quan sát, trước mắt Ngọa Long cư rõ ràng chính là một tòa nhà chân chính, một ngồi nhà ấm áp, chẳng khác gì những ngôi nhà phía ngoài, hơn nữa càng thêm an toàn, càng thêm yêu thích.
“Đây rốt cuộc là bảo vật người nào luyện chế? Người này luyện khí tu vi nhất định vô cùng rất cao.”
“Đó là dĩ nhiên, cha ta là luyện khí sư lợi hại nhất!” Tiểu Mặc đóng cửa cơ quan xong, dạo bước trở về, kiêu ngạo nhướng mày nói.
“Cha ngươi luyện chế?” Vân Trung Thịnh đối với vị nam tử trong truyền thuyết này, càng thêm tò mò rồi, rốt cuộc là nam tử như thế nào, mới có thể làm cho Vân Khê truyền kỳ cô nương một mực khăng khăng yêu như vậy?
“Cha ngươi quả nhiên rất tài giỏi.” Đây là phát ra từ nội tâm ca ngợi, hắn tuy là ngoại hành, nhưng cũng nhìn ra chỗ tinh túy của Ngọa Long cư, không phải luyện khí sư nào cũng có thể luyện chế thành công.
Tiểu Mặc nghe vậy, càng thêm đắc ý.
“Thịnh thúc thúc, chúng ta bây giờ nên làm cái gì bây giờ? Phía ngoài khói độc sợ là trong chốc lát chưa tan hết, chúng ta phải nhanh nghĩ ra biện pháp mới.”
“Cả không gian Cấm Cung bị bịt kín, khói độc một khi tỏa ra, rất khó tản đi, chúng ta tạm thời cũng chỉ có thể trốn ở chỗ này.” Vân Trung Thịnh không có đối sách.
“Nếu Tiểu Bạch ở chỗ này thì tốt biết mấy.” Tiểu Mặc chép miệng, thử cùng Tiểu Bạch cảm ứng, song vách tường Cấm Cung quá mức kiên cố, vững chắc, sắp đặt kết giới, bé không cách nào cảm ứng được tồn tại củaTiểu Bạch.
“Không có Tiểu Bạch, có ta a! Ta cũng vậy rất lợi hại!” Tiểu phượng hoàng vỗ hai cánh, bay đến bên Tiểu Mặc, “Ta đem khói độc quạt về phía thạch thất, nó chui vào, ta liền quạt, quạt đến khi nào các ngươi đem Cấm Cung đào được mới thôi.”
Tiểu Mặc bò lên giường, khoanh chân mà ngồi, chống cằm nói: “Cũng là một biện pháp ngu ngốc, bất quá miễn cưỡng có thể được, chỉ sợ ngươi kiên trì không được bao lâu.”
“Thế nào lại là biện pháp ngu ngốc? Rõ ràng cũng rất thông minh nha!” Tiểu phượng hoàng run lẩy bẩy hai cánh, bất mãn nói.
“Tiểu Phượng Phượng! Tiểu Phượng Phượng!” Tiểu Nguyệt Nha ở một bên nhảy nhót, vung bàn tay nhỏ, vì nó lên tiếng ủng hộ.
Tiểu phượng hoàng nhất thời tinh thần chấn hưng, đầu ngẩng cao.
“Không thành vấn đề! Cứ để ta!”
Tiểu Phượng Phượng cùng Tiểu Bạch giống nhau, phàm là yêu cầu của tiểu chủ nhân, nó cho tới bây giờ cũng không có năng lực chống cự.
Lúc này, Cửu cô cô cũng hiện thân ở bên trong gian phòng, từ trên xuống dưới liếc nhìn tiểu phượng hoàng, nói: “Cứ làm như thế, để ta coi chừng nó, nó dừng đừng nghĩ làm biếng!”
Lông vũ của tiểu phượng hoàng run rẩy, không hiểu sao nghe những lời này khiến lông của tóc dựng hết lên đây?
Vân Trung Thịnh suy tư chốc lát, nói: “Tốt, cứ quyết định như vậy, các ngươi chịu trách nhiệm xua tan khói độc, ta tới đào đất.”
“Thịnh thúc thúc, ta giúp ngươi!” Tiểu Mặc chủ động xin đi giết giặc.
“Ca ca, ca ca……”Tiểu Nguyệt Nha đưa hai cánh tay, đánh về phía bé, vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra vẻ mặt vô tội như bị vứt bỏ. Nàng hiện tại trên căn bản đã thành cái đuôi của Tiểu Mặc, ca ca tới chỗ nào, nàng cũng theo tới chỗ đó, không nỡ cùng ca ca tách ra.
“Tiểu Huyên Huyên, muội phải ngoan! Mẫu thân bị thương, muội ở lại chăm sóc mẫu thân.”
Tiểu Nguyệt Nha quay đầu, nhìn về phía hướng tay ca ca chỉ, trong miệng thổi bọt khí, cái hiểu cái không.
“Nghe lời, nhất định phải ở bên cạnh mẫu thân, cho đến mẫu thân tỉnh lại, biết không?” Tiểu Mặc sờ sờ đầu muội muội, không do dự nữa, đi trước mở cửa cơ quan.
Cửa một khi mở ra, tiểu phượng hoàng đứng mũi chịu sào, vung hai cánh, mượn lực hai cánh quạt khói độc, đem khói độc xua ra khỏi Ngọa Long cư.
Nó liên tục tiến lên, đi được một đoạn ngắn nó lại vỗ hai cánh, bảo đảm khu vực an toàn từng bước mở rộng, không bỏ sót khu vực nào.
Cửu cô cô theo sát phía sau nó, đốc thúc nó, một khi lực không đủ, lập tức thúc giục hoặc tự mình chống đỡ.
Vân Trung Thịnh dẫn Tiểu Mặc, tiếp tục đào bới địa đạo, để tăng cường hiệu suất, Hổ Vương cũng gia nhập hàng ngũ của bọn họ, về phần Huyền Dực cùng Hoàng Kim cự long, bọn họ thân hình quá mức khổng lồ, căn bản không giúp đỡ được gì, càng đừng nói đến thân hình vô cùng khổng lồ Thủy Quy cự thú, nếu nó hiện thân, căn bản là không giúp đỡ được gì, mà làm cho mọi việc rắc rối thêm.
Kế hoạch đào bới địa cung tiến hành trong khí thế hừng hực……
Ngoài Cấm Cung, Vân Bác Viễn bị cung chủ chế trụ, mất đi năng lực hành động, hắn oán hận nhìn cung chủ, nhưng một chữ cũng phát không ra.
Cung chủ tạm thời không có tâm tình để ý tới hắn.
“Cung chủ, thời gian trôi qua một lúc rồi, bọn họ không bị tên bắn chết, cũng sẽ bị khí độc độc chết.” Thủ vệ phỏng đoán nói.
Cung chủ lắc đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi quá khinh thường bản lĩnh của Vân Khê, trên người của nàng chảy huyết mạch chính thống Vân tộc, trời sinh số mệnh khác người thường, bên cạnh còn có vô số thú sủng thủ hộ, không dễ dàng chết như vậy. Cho nên, đối phó với nàng, chúng ta vĩnh viễn không thể lấy tiêu chuẩn thường nhân để phán đoán.”
Nàng dừng một chút, nguy hiểm nheo mắt lại, xé ra vẻ lạnh lẽo cười: “Tiếp tục mở ra cơ quan thứ ba, chỉ sợ nàng thật đã chết rồi, bổn tọa cũng muốn làm cho nàng chết thêm một hồi!”
Thủ vệ lạnh lùng như băng, nghe được lệnh của nàng, cũng không khỏi rùng mình một cái. Cung chủ không hổ là cung chủ, đủ ngoan độc, đủ tuyệt tình!
Vân Bác Viễn hai mắt dữ dội, hung hăng nhìn chằm chằm cung chủ, hắn rất muốn mắng to, mắng nàng rốt cuộc có còn một chút lương tri hay không, có một chút máu mủ tình thâm hay không? Đáng tiếc, vô luận hắn cố gắng ra sao, đều không thể lên tiếng.
“Tiểu Mặc, được chưa? Ta không chịu được nữa!”Tiểu phượng hoàng mệt mỏi gần chết, bắt đầu uể oải, nó thì phải quạt hai cánh lâu lắm rồi, quả thực thực sự rất mệt!
Muốn lười biếng sao, trăm triệu không được!
Nó một khi lười biếng, khói độc trực tiếp xông tới, phía sau nó còn có một pho tượng đại thần nhìn chằm chằm nó, khiến nó sợ hãi.
“Tiểu Phượng Phượng, ngươi kiên trì một chút nữa, chúng ta đã thấy rễ linh thụ, rất nhanh sẽ đào thông địa đạo, cần chút thời gian, ngươi cố gắng chịu đựng đi.”Tiểu Mặc vừa đào, vừa nói.
Tiểu Phượng Phượng buông lỏng một hồi, bi ai thở dài: “Rốt cuộc còn muốn kiên trì bao lâu a?” Nó một hồi trì hoãn, khói độc như thủy triều nhanh chóng tiến tới, khiến tiểu phượng hoàng hoảng sợ.
Hô ——
Cửu cô cô dùng đuôi phát huy tác dụng, thoáng cái đã bức lui khói độc mười mấy bước.
Tiểu phượng hoàng vui mừng kêu to: “Thật tốt quá! Cửu cô cô, ngươi lợi hại như thế, sớm nên để ngươi đến rồi!”
“Ít nói nhảm! Tiếp tục quạt cho ta!” Cửu cô cô một chút cũng không để ý đến bộ dạng nịnh hót của nó, nghiêm túc thúc giục, này việc thật sự đối với nó không thành vấn đề, nhưng nó đường đường Cửu Vĩ Hồ siêu cấp thần thú làm việc nhỏ này thật mất mặt, thật là nhân tài không được trọng dụng rồi! Nó không bỏ xuống được dáng vẻ của siêu cấp thần thú!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.