Đêm, còn rất dài.
Không thể ngủ, đâu chỉ có bọn họ?
Gốc quế đứng dưới trăng, không hoa không hương.
Độc Cô Mưu lẳng lặng một mình, không động đậy, cho đến khi có người lặng lẽ tới gần phía sau hắn.
“Mưu ca ca, có phải huynh muốn tới Liên Minh Thích Khách cùng sát thủ đại thúc hay không?” Hoa Sở Sở nhẹ giọng hỏi, “Không cần phủ nhận đâu, muội đã biết rồi. Hôm nay, lúc thấy huynh ở với sát thủ đại thúc, cả người đều trở nên khác biệt, muội đã biết huynh sẽ thích thúc ấy mà. Hai người cùng có tín niệm cùng bối cảnh tương tự nhau, huynh hiểu được thúc ấy, mà thúc ấy cũng hiểu được huynh, muội biết mà......”
Thanh âm của nàng từ từ trở nên cô đơn, đôi mắt bất tri bất giác đong đầy nước: “Huynh đi đi! Đi làm chuyện huynh thích ý! Muội biết, ở chung với muội, huynh chẳng có chút vui vẻ gì hết......”
Không biết có phải vì men say quấy rối, tối nay, nàng trở nên vô cùng yếu ớt, khó có thể kiềm chế tâm tình của mình, bắt đầu cúi đầu khóc nức nở.
Bóng lưng Độc Cô Mưu cứng ngắc, hắn xoay người, cúi đầu nhìn nàng, trong lòng đau nhói.
Một người ngày thường vui vui vẻ vẻ, vô tâm vô phế như nàng, vậy mà nội tâm lại nhạy cảm yếu ớt đến thế, mỗi tiếng nói mỗi cử động của hắn đều rơi cả vào mắt nàng. Nàng để ý đến tất cả phản ứng của hắn, mà hắn thì sao, luôn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không hề quan tâm nàng cẩn thận. Vốn cho là, nàng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260249/quyen-5-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.