Viên Trừng Nhiên dõi mắt nhìn chằm chằm về hướng Chữ Thiên Nhất Hào cùng Hoa Sở Sở, sau khi xác định không có gì uy hiếp mới thu hồi tâm thần, quay đi tìm Độc Cô Mưu. Được Hoa Sở Sở bày cho, ông phải ngăn Độc Cô Mưu tới khu phía Tây để tránh hắn ta bắt gặp Chữ Thiên Nhất Hào, song phương phát sinh xung đột. Cách đó không xa, Bạch Sở Mục đứng dựa vào lan can, không biết đang ngắm cái gì, thỉnh thoảng lại lắc đầu cười khúc khích. Viên Trừng Nhiên bước nhanh đến, hỏi thăm: “Sở Mục, có thấy Độc Cô không?” Bạch Sở Mục giương cằm, chỉ một cái hướng khác, cười dài: “Độc Cô không phải ở đó sao? Viên thúc thúc tìm hắn có việc à?” Viên Trừng Nhiên quay đầu, nhìn sang hướng hắn chỉ, âm thầm ngạc nhiên. Đây là cái loại tình trạng gì? Phía sau Độc Cô Mưu sao tự dưng lòi thêm ba người? Mà ba người này không phải chính là nhóm tăng nhân đến từ Phạm Âm tự hôm nay mới đến tá túc ở Đan Minh sao? Quan hệ bọn họ trở nên thân mật đến nỗi vô luận Độc Cô Mưu đi đâu, ba người sẽ theo đuôi tới đó từ khi nào? “Chuyện gì đã xảy ra? Độc Cô quen ba vị đại sư à?” Viên Trừng Nhiên kinh ngạc hỏi. Bạch Sở Mục lắc đầu: “Ai mà biết được! Thật ra thì cũng vậy không cần biết chuyện gì xảy ra, dù sao thì từ khi thấy Độc Cô Mưu, ba vị đại sư đã vô cùng hứng thú với hắn rồi, liên tục bám đuôi, niệm niệm chú chú cằn nhằn sau lưng, cũng chả biết nói cái gì nữa. Ngài cũng biết đấy, căn bản ta không hiểu tiếng nói của họ, chỉ dựa vào động tác để phán đoán đại khái ý đồ thôi, theo ta thì, hẳn bọn họ nhìn trúng Độc Cô Mưu, muốn dụ dỗ tên kia cắt tóc quy y, lập địa thành Phật! A di đà Phật ——” Chắp tay trước ngực, bắt chước giống hệt. Viên Trừng Nhiên tức giận liếc hắn một cái, buồn cười thật, nhớ tới chính sự, ông cất bước đi tới. “Độc Cô thiếu hiệp, Sở Sở cô nương nhờ ta chuyển cáo một tiếng, tuyệt đối đừng đi thính phòng phía Tây. Đích thân Minh Chủ của Liên minh thích khách tới hội trường, không biết vì duyên cớ gì, tóm lại hắn có địch ý với cậu nên tới tìm người. Sở Sở cô nương sợ cậu bị thương, nhắn ta báo cho cậu một tiếng, đừng xuất hiện trước mặt vị Minh Chủ kia đấy.” Thân thể Độc Cô Mưu rõ ràng cứng đờ: “Sở Sở đâu?” Bị ba hòa thượng bám đuôi cả một quãng dài cũng không ảnh hưởng gì, hắn vốn bất động thanh sắc, giờ phút này rốt cục có biến hóa. “Sở Sở cô nương......” Viên Trừng Nhiên còn chưa có nói xong, bóng đen lướt qua, trước mặt đã không thấy bóng người, “Tiểu tử này, không cho hắn đi, hắn còn tự mình chạy tới. Sở Mục, mau đi xem ông ngoại cậu đã tới chưa! Người này rất khó đối phó, sợ rằng phải mời ông ngoại cậu tự thân xuất mã.” Nói xong, ông ta bước nhanh về một nơi khác để triệu tập viện binh. “Ơ? A, đúng rồi, ta đi ngay!” Bạch Sở Mục ý thức được tính nghiêm trọng, vội vàng đi chờ chực ông ngoại. Mọi người tản đi, chỉ còn lại nhóm lạt ma. “Tiểu Ban, đại hội luyện đan sắp bắt đầu, chúng ta đi tìm chỗ ngồi trước đi?” Phương Tây đại sư đề nghị. Tầm mắt Tiểu Ban bám theo Độc Cô Mưu một đoạn rồi chấp nhất lắc đầu: “Lệ khí trên người vị thí chủ kia quá nặng, ta muốn cho tụng một trăm lần Tịnh tâm chú, giúp hắn giải trừ. Vừa mới niệm bốn lần, vẫn chưa đủ. Đưa Phật đưa đến Tây Thiên, sao có thể bỏ dở nửa chừng được?” Thầy trò Phương Tây đại sư liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lộ ra một loại sùng bái đến mù quáng. Tiểu lạt ma tâm địa nhân từ, nguyện độ chúng sinh khắp thiên hạ. “Được, vậy chúng ta cùng tụng để giúp hắn tiêu trừ lệ khí.” Một nhóm ba người đạt thành nhận thức chung, lấy Tiểu Ban cầm đầu, tiếp tục theo đuôi Độc Cô Mưu. May mà Độc Cô Mưu không nghe được đoạn đối thoại ấy, cũng nghe không hiểu, nếu không nhất định sẽ buồn bực mà chết, ai mà chịu nổi khi bị ba hòa thượng theo sau tụng kinh một trăm lần? Sự thật chứng minh, huyên thuyên cũng là một môn công phu. Bị ma âm của Hoa Sở Sở không ngừng xông vào tai, Chữ Thiên Nhất Hào rốt cục không nhịn được nữa, hai ngón tay bắn ra, điểm lên á huyệt của nàng. Hoa Sở Sở chẳng những không thể nói chuyện, đến thân thể cũng không nhúc nhích được, nàng vô tội chớp chớp mắt lên án. Chỉ là xã giao thăm hỏi trên dưới ba đời nhà hắn một chút, sau đó hết sức nhiệt tình giới thiệu trên dưới ba đời của mình một phen, còn chưa kịp mở rộng phạm vi đã không chịu được rồi. Gì chứ? Chẳng bằng Mưu ca ca! Bàn về nhẫn nại và nghị lực, Mưu ca ca giỏi hơn hắn nhiều, Mưu ca ca mới xứng đáng là thiên hạ đệ nhất sát thủ! “Ngươi ồn ào quá!” Chỉ ngắn ngủi bốn chữ, Chữ Thiên Nhất Hào lại lâm vào tĩnh mịch trầm mặc, rõ ràng là một người sống đứng bên cạnh, vậy mà yên lặng đến nỗi tiếng hít thở cũng không thể phát hiện, nếu không phải sát khí đáng sợ trên người hắn vẫn đang lan tỏa, Hoa Sở Sở cũng hoài nghi mình bị ảo giác, hoài nghi sự tồn tại của kẻ bên cạnh rồi. “Người kia, có phải thiên hạ đệ nhất sát thủ trong miệng ngươi hay không?” Đột nhiên, Chữ Thiên Nhất Hào mở miệng, ánh mắt lợi hại như là lưỡi đao xuyên thấu qua đấu lạp, nhìn về một người phía trước. Giọng nói khẳng định. Bởi vì hắn cảm nhận được tính chất đặc biệt và khí tức mãnh liệt chỉ thuộc về sát thủ từ trên người đối phương, trái tim tịch mịch đã chết đột nhiên sôi trào. Đã bao lâu chưa từng sinh ra ý niệm mãnh liệt như thế? Đồng dạng màu đen, đồng dạng trang phục, đồng dạng sát khí bức người! Hắn đứng ở Liên minh thích khách, tận mắt nhìn vô số cao thủ thích khách đến chai sần rồi, chưa từng nghĩ đến, cõi đời này còn có một người như vậy tồn tại. Người đó sở hữu khí chất sát thủ trời sinh, trong mắt hắn, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “kinh diễm” (đẹp đẽ diễm lệ đến kinh người). [TND: Trăm chữ ngàn ngữ đều hướng về JQ =)))] Đúng vậy, làm một thích khách lão luyện, hắn nhìn người kia thấy vô cùng kinh diễm, đến nỗi trước mắt như ngời sáng! Một người như vậy mới có thể kích phát dục vọng chinh phục và chiến đấu trong hắn, làm cho dòng máu lạnh băng trong nháy mắt sôi trào nhiệt huyết! Độc Cô Mưu cũng nhìn thấy đối phương, dừng chân ở khoảng cách năm bước, hắn nghe thấy một loại hơi thở làm bản thân hưng phấn. Cả người trầm tĩnh vô cùng, màn sương bụi phiêu du quanh người lặng lẽ hạ xuống. Yên tĩnh giống như đã chết đi. Cũng không ai biết đáy lòng hắn rốt cuộc đang nghĩ gì, chẳng qua, ánh mắt hắn cũng khóa chặt trên người Chữ Thiên Nhất Hào. “Mưu ca ca?” Hoa Sở Sở thầm gấp gáp, sao huynh ấy vẫn tới đây chứ? Nàng dùng sức nháy mắt, đáng tiếc sự chú ý của người ta không đặt ở chỗ này. “Nàng nói ngươi là thiên hạ đệ nhất sát thủ.” Chữ Thiên Nhất Hào mở miệng trước tiên, ngữ khí lạnh băng nghe không ra hỉ nộ. “Thả nàng ra!” Giọng Độc Cô Mưu vẫn lạnh băng như trước, nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo. “Ngươi có biết đứng trước mặt mình chính là ai hay không? Sao có thể tự nhận thiên hạ đệ nhất sát thủ chứ?” Chữ Thiên Nhất Hào lại nói. “Thả nàng ra!” Độc Cô Mưu không đổi lời. “Bằng thực lực ngươi bây giờ, ta chỉ cần một ngón tay đã có thể lấy mạng của ngươi.” Chữ Thiên Nhất Hào tiếp tục nói. “Thả nàng ra!” Vẫn câu trả lời như vậy. Phát điên mất. Đối thoại của hai kẻ này quả là muốn làm người ta phát điên mà, cả một đám đều ông nói gà bà nói vịt như vậy. Hoa Sở Sở buồn bực liếc hai người, không biết cái kiểu nói chuyện vô bổ như bọn họ phải kéo dài tới khi nào. “A di đà Phật.” Ba người Tiểu Ban chạy tới ngay sau đó, vừa thấy Chữ Thiên Nhất Hào, ánh mắt đen thăm thẳm của Tiểu Ban lại sáng ngời, “Lệ khí của vị thí chủ này còn nặng hơn của thí chủ kia, phải tụng hai trăm lần Tịch tâm chú mới được. Phương Tây sư phụ, hai thầy trò mỗi ngươi năm mươi lần, còn dư lại cứ để ta.” [TND: Cái này mới gọi là thiên hạ đệ nhất sát thủ ạ =)] Chắp tay trước ngực, tiểu hòa thượng bắt đầu niệm tịnh tâm chú, vô cùng chuyên nghiệp. Thầy trò Phương Tây đương nhiên không có dị nghị. Ba hòa thượng cứ thế đứng giữa Chữ Thiên Nhất Hào và Độc Cô Mưu, lẩm bậm niệm kinh Phật cho cả hai. Một thích khách, một sát thủ. Một thiếu nữ, ba hòa thượng. Tổ hợp này, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị. Màn đối thoại dở hơi dừng lại, song phương lâm vào trạng thái giằng co, ai cũng không nhúc nhích, sát khí lại xông lên tận trời. Hai người giống như là hai thanh thần binh sắc bén nhất cùng đứng trong một bầu trời, rồng ngâm hổ gầm, tranh phong đoạt thương! Sát khí âm thầm giao chiến trong vô hình. Không khí đông lạnh! Mơ hồ cảm giác được hai luồng lực lượng không thể nhận ra đang đấu đá, chẳng qua cách biệt quá lớn, một thì to như bò, mà một thì nhỏ như kiến. Chữ Thiên Nhất Hào bất động đứng vững, bình thản ung dung; thân ảnh Độc Cô Mưu lung lay như sắp đổ, hai chân lại dính tại chỗ, không di chuyển nửa bước, đau khổ chống đỡ. Thực lực cách biệt một cách rõ ràng. Tiếng hòa thượng niệm kinh trở thành một khúc nhạc đệm. Khi Bạch Sở Mục dẫn Hiên Viên gia chủ tới hiện trường, Độc Cô Mưu đã bị Chữ Thiên Nhất Hào dồn đến góc tường, hắn lần lượt tiến lên, lại lần lượt bị bức lui, bền bỉ ương ngạnh khiến người ta chấn động. “Buông tha đi! Chỉ cần ngươi cúi đầu nhận thua, nói một câu ‘ ta không xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất sát thủ’, ta sẽ bỏ qua.” Chữ Thiên Nhất Hào lạnh lùng cười. “Thả nàng ra!” Câu trả lời của Độc Cô Mưu thủy chung chỉ có một. Tiếng niệm kinh còn đang tiếp tục. “Tiểu tử ngươi xem ra không phải hạng bướng bỉnh bình thường, không chịu chút đau khổ hẳn ngươi vẫn không chịu nhận thua.” Lời vừa dứt, người đã tới trước mặt, dùng một tay bóp chặt cổ họng Độc Cô Mưu. Tốc độ Chữ Thiên Nhất Hào nhanh đến kinh người, Độc Cô Mưu thậm chí còn không nhìn ra hắn đến trước mặt mình như thế nào, thân thể đã cứng đờ. Độc Cô Mưu khẽ quát một tiếng, xuất thủ. Động tác rút kiếm mới tiến hành một nửa, chuôi kiếm đã bị đẩy mạnh về vỏ. “Muốn rút kiếm ra trước mặt ta, ngươi còn kém xa lắm!” Lời Chữ Thiên Nhất Hào nói ra đả kích Độc Cô Mưu thật sâu. Cường địch trước mặt, vậy mà ngay cả kiếm đều không rút ra được, cảm giác thất bại không ngừng sinh sôi trong hắn. “Sao? Mất ý chí chiến đấu rồi à? Đây chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ cơ đấy?” Chữ Thiên Nhất Hào khinh miệt châm chọc, toát ra uy nghiêm bất khả xâm phạm. Độc Cô Mưu chấn động, chiến ý sâu tận xương tủy từ từ hồi phục rồi bộc phát, sát khí càng ngày càng đậm. “Ngươi, có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta hay không? Mười năm sau, ta nhất định sẽ chiến thắng và vượt xa ngươi!” Cái gì mà thiên hạ đệ nhất sát thủ, thứ ấy không đáng nhắc tới trong mắt hắn, chân chính kích thích và thổi bùng máu lửa của hắn phải là sát khí trên người đối phương. Đây là lần đầu tiên hắn gặp kẻ có sát khí và chiến ý vượt xa bản thân mình. Nếu ví đối phương với thần binh sắc bén, vậy hắn chỉ là một thanh bảo kiếm bình thường được mài cẩn thận mà thôi, từ bảo kiếm biến thành thần binh, đúng là còn kém xa lắm! Chữ Thiên Nhất Hào yên lặng nhìn hắn, cuối cùng cất tiếng cười to lên: “Được! Ta cho ngươi cơ hội này, ngươi có thể tùy thời tùy chỗ tới ám sát ta, chỉ cần có thể giết ta, Xích Liên trong tay này chính là của ngươi.” Uy áp trên người đột nhiên biến mất, Độc Cô Mưu lập tức đứng thẳng lưng, nhìn bảo kiếm trong tay đối phương, ánh mắt của hắn tỏa sáng. Xích Liên kiếm, cổ kiếm nổi danh sánh cùng Long Ngâm và Tử Tiêu, trên thân kiếm khắc một cự thú không biết tên đặc thù, nghe nói có thể uống máu người, nó càng nhận nhiều máu thì uy lực lại càng lớn. Xích Liên kiếm vừa xuất đầu, hắn đã nghe được thanh âm như rồng ngâm hổ gầm ù ù lướt qua, kinh sợ lòng người, lại vô cùng hấp dẫn. Hắn muốn bảo kiếm này, không chỉ vì trân quý, trọng yếu hơn thì đó là tôn nghiêm của một sát thủ. Đánh bại đối phương, nhận lấy vinh dự lớn nhất! “Được, một lời đã định!” Tầm mắt hai người cách hai tầng màn che, chạm vào nhau giữa không khí, tia lửa bắn nhanh. Vụt một cái, thân ảnh Chữ Thiên Nhất Hào đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, vô tung vô tích. Huyệt đạo trên người Hoa Sở Sở được giải, nàng đi tới chỗ Độc Cô Mưu: “Mưu ca ca, huynh muốn khiêu chiến thật sao? Tên kia lợi hại đến Viên thúc thúc cũng không phải đối thủ đấy nhé, huynh phải cẩn thận.” “Ta nhất định sẽ thắng hắn!” Độc Cô Mưu bỏ lại một câu, cả người đột nhiên động, như một làn gió biến mất ngay tại chỗ, hẳn là đuổi theo Chữ Thiên Nhất Hào. Nếu đã nhận nhiệm vụ ám sát, từ khoảnh khắc này, mỗi thời mỗi khắc đều phải đặt bản thân trong trạng thái chức vụ, đây là phong cách công tác của một sát thủ chân chính. “Mưu ca ca......” Hoa Sở Sở không đuổi theo kịp, chỉ có thở dài bất đắc dĩ, nàng biết Mưu ca ca không để ý bất kì cái gì, thứ duy nhất làm huynh ấy hứng thú, sợ là chỉ có vinh dự sát thủ tranh giành mà thôi. “Đại thúc sát thủ đáng ghét!” Dám tranh thủ tình cảm với mình, ghét muốn chết! Dậm chân, quay đầu, thấy ba người Tiểu Ban, nàng hơi sững sờ. “Nếu tái kiến hai vị thí chủ thì phải niệm tịnh tâm chú ngay lập tức, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc......” Tiểu Ban tiếc hận nói, chân mày cũng nhíu lại, làm người người yêu thích. “A di đà Phật!” Hai thầy trò Phương Tây cùng hô. Hoa Sở Sở nghe đến tỉnh tỉnh mê mê, dù gì thì bọn họ cũng dừng niệm kinh rồi, lỗ tai của nàng cuối cùng cũng có thể thanh tĩnh một chút. “Đi thôi! Nha đầu Khê Nhi đã bắt đầu rồi, mọi người tự chuẩn bị đi, chớ để hiện trường lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.” Hiên Viên gia chủ nhìn thấu triệt, hơn phân nửa là Chữ Thiên Nhất Hào nhìn trúng tiềm chất của Độc Cô Mưu, cố ý bồi dưỡng người ta. Ông khẽ cười, phất tay áo, nghênh ngang rời đi. “Cứ như vậy thôi á?” Bạch Sở Mục nhức đầu, không thể tưởng tượng nổi, đáng nhẽ phải đại chiến một cuộc chứ? Lúc này, hội trường đang sôi trào. Nhân vật chính của buổi luyện đan hôm nay rốt cục xuất hiện trong hội trường, mọi người không hẹn mà cùng đứng lên phất tay hoan hô. Vân Khê quét mắt một vòng, bắt đầu xem xét các lọ dược liệu và khí cụ cần trong quá trình luyện đan mà tự động vứt bỏ ồn ào náo động chung quanh, lòng yên tĩnh như nước. Hai người Long Thiên Tuyệt cùng Vân Trung Thiên cùng làm hộ pháp, đứng phía sau cách nàng ba bước chân, vừa quan sát tình huống bốn phía, vừa trợ thủ cho Vân Khê. Công cuộc luyện đan hôm nay không phải chuyện đùa, Vân Khê chỉ tín nhiệm hai người họ, cho dù là Đan Minh cũng không hoàn toàn tin tưởng được. Tru Tiên đan nàng sắp luyện chế là để cứu mạng người, không được xảy ra nửa điểm sai lầm nào hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]