Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch, cắm đầu chạy như điên ở trên đường cái, hiện tại bé cũng không biết rốt cuộc nên đi đâu, chỉ muốn phải nhanh một chút rời xa người của Long gia.
“Tiểu Bạch, ngươi ráng chống đỡ nhé!”
Cảm ứng được hơi thở Tiểu Bạch rất yếu, Tiểu Mặc càng thêm lo lắng.
Chạy đến nửa đường, bé như chợt nhớ tới cái gì đó, không khỏi thả chậm cước bộ: “Thiên Vương Kính! Nguy rồi, ta đã đem Thiên vương Kính sư phụ tặng cho ta đánh rơi mất. Làm sao bây giờ?”
Suy tư một, cúi đầu lại thấy bộ dáng suy yếu của Tiểu Bạch, hắn dùng sức gật gật đầu: “Hay là chạy khỏi nơi này trước quan trọng hơn, chờ phụ thân cùng mẫu thân tới, chúng ta sẽ trở về báo thù!”
Đang hướng phía trước chạy trốn, đột nhiên ở trước mặt xuất hiện một người, ngăn đường đi của bé.
Tiểu Mặc chăm chú nhìn lại, thấy người tới là một phụ nhân trung niên, mặc váy màu xanh, thoạt nhìn rất đẹp, quan trọng hơn chính là, trong tay của nàng đang cầm lấy thiên Vương Kính mà bé làm mất.
“Thiên Vương Kính của ta!” Tiểu Mặc bật thốt lên.
Con mắt của phụ nhân trung niên lóe sáng lên, đi thêm mấy bước đến gần trước mặt bé, khom người hỏi: “Thiên vương Kính từ đâu mà ngươi có được? Ngươi biết một vị Luyện Khí Tông sư họ Âu sao?”
Tiểu Mặc nháy mắt mấy cái, Luyện Khí Tông sư họ Âu? không phải là nói sư phụ của bé sao? Chẳng lẽ nàng nhận biết sư phụ mình?
Nhìn kỹ nàng lần nữa, ánh mắt của nàng ôn hòa, tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260146/quyen-5-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.