Chí tôn điện, Vọng Khê Lâu.
Xa xa, có thể nghe được từ trong lầu truyền ra tiếng chửi rủa, mang theo khí chất đặc biệt thuộc về chất giọng chuyên dùng để mắng chửi người của Vân Khê: “Tức chết ta! Đám tử lão đầu này, sao vẫn chưa chết hết đi? Bọn họ sống trên đời này chỉ tổ ô nhiễm không khí!”
“Nói ta không làm tròn trách nhiệm? Nói ta phá tiền học viện? Con mắt nào của bọn họ thấy ta phá tiền của học viện chứ? Từ khi xây dựng Đan học viện tới nay, có bao nhiêu bạc không phải tự ta bỏ tiền túi ra để chi tiêu? Lúc đó sao bọn họ không ra mặt? Vừa thấy ta hơi đụng vào chút ít bạc của học viện đã nhảy tới nói ta phá tiền, có còn thiên lý nữa hay không?”
“Thiên Tuyệt, chàng nói xem, bọn họ nói vậy có tức hay không cơ chứ?”
“Đám tử lão đầu! Ta nguyền rủa mấy người bị sét đánh chết!”
Nồng đậm oán khí từ trong lầu bay ra, tất cả mọi người đều chọn đường vòng mà đi, chỉ sợ oán khí quấn thân.
Long Thiên Tuyệt khẩn trương ngó chừng cái bụng của Vân Khê, nhìn nàng phiền não đi tới đi lui trong phòng, hắn cũng đi theo vịn nàng đi qua đi lại, sợ nàng một bước không cẩn thận lại đụng tới bụng.
“Đừng nóng giận! Đừng nóng giận! Tức giận với bọn họ làm gì, không đáng, không đáng!”
“Bọn họ thấy nàng tuổi trẻ, lại là một cô nương mà có thể đảm nhiệm chức vị viện trưởng tương lai, trong lòng khó tránh khỏi ghen tỵ, tìm được cơ hội sẽ tới chọc tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260109/quyen-4-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.