Chương trước
Chương sau
“Hoa tỷ tỷ, ngươi nói cho ta biết, rút cuộc là người nào đã hạ thủ với đường tỷ của ta?” trên dung nhan xinh đẹp của Vân San San chứa đựng phẫn nộ, nghĩ thầm hung thủ này thật quá tàn nhẫn, giết đường tỷ không nói, lại còn huỷ dung của nàng, thật sự là không có nhân tính. Nếu để cho nàng biết hung thủ là ai, nàng nhất định đem đối phương bầm thây vạn đoạn.
Hoa Oánh Oánh hít sâu một hơi, thần sắc nghi ngờ trì hoãn: “Hẳn là Vân Khê của Vạn Hoàng học viện …”
Chẳng qua là nàng ta có trợ thủ thôi.
“Vân Khê?” Vân San San vừa nghe tên đã dựng lông mao rồi, nhớ ngày đó lúc nàng mới tiến vào Vạn Hoàng học viện, chính là nàng ta tới phá hư, làm cho nàng mất mặt.
“Lại là nàng? Thật là đáng hận!” Đáy mắt Vân San San bừng lên từng tia sáng âm tàn, cắn răng nói: “Đường tỷ, tỷ chờ xem đi! Muội hiện tại trở về Vân tộc bẩm báo Tam bá phụ, hắn sẽ thay tỷ báo thù! Cao thủ Vân tộc chúng ta nhiều như mây, nàng ta trốn không thoát đâu! Chờ có một ngày Vân Khê rơi vào tay Vân tộc chúng ta, muội nhất định mang đầu nàng đến tế trước mộ phần của tỷ, để tỷ dưới suối vàng được yên nghỉ”
Hoa Oánh Oánh nghe vậy, đuôi lông mày khẽ nhếch, Vân Khê a Vân Khê, bất kể có phải ngươi giết Vân Tranh Tranh hay không, ngươi cũng trốn không thoát sự truy đuổi của người Vân tộc. Thật đáng mong đợi, ta rất muốn nhìn xem một chút ngươi đến tột cùng có thể sống được bao lâu?
Ả nhẹ nhàng cười một tiếng, tà mị tùng sinh.
Nơi ở của đám người Vân Khê.
Thi thể Hách Liên Tử Ngọc được đặt trong viện, ánh nắng đầu hè chiếu vào trên người hắn, mơ hồ tản ra mùi vị thối rữa.
Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người ngồi xổm một bên, song song thở dài liên tục.
“Thiên Thần, ngươi tính làm thế nào? Cậu em vợ tương lai của ngươi đã chết, lại chết trước mặt ngươi, Hách Liên Tử Ngữ nhất định sẽ trách ngươi không chiếu cố hắn cẩn thận”
“Ta làm sao biết nên làm gì bây giờ? Hiện tại tung tích Tử Ngữ không rõ, ta đã rất phiền lòng rồi, Tử Ngọc lại xảy ra chuyện, ta thật phiền muốn chết”
“Aiz, ta đã nói rồi, tình cảm gì gì đó là phiền toái nhất …” Bạch Sở Mục giương tay, duỗi thật căng cái lưng mỏi, bộ dạng thanh thản.
“Có lẽ ngươi nói đúng đi, có tình cảm ràng buộc, làm chuyện gì cũng không tự do. Ngươi nhất định phải nghĩ đến cảm thụ của đối phương, chăm sóc người nhà của nàng, cho dù người nhà nàng không thích ngươi, tìm mọi cách gây khó khăn cho ngươi, ngươi cũng phải nhẫn nhịn, bởi vì đây là trách nhiệm của ngươi. Hai chữ trách nhiệm, thật đủ trầm trọng!” Long Thiên Thần chống cằm, bất đắc dĩ thở dài, trên tuấn mi tràn đầy sầu bi.
“Nếu không ta dẫn ngươi bỏ trốn đi? Rời xa những phiền não này?” Bạch Sở Mục vuốt cằm, ra vẻ chân thành nói.
“Phốc!” Long Thiên Thần thiếu chút nữa phun nước miếng, một đôi móng vuốt hướng cổ họng Bạch Sở Mục vồ tới, lay lay cổ hắn, “Ngươi có thể chọn người nói được không? Nói lời không thể nói thì liền cút ra xa một chút cho ta!”
“Khụ khụ! Ngươi kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ bị ta nói trúng tâm sự, kì thật là ngươi thầm mến ta từ lâu rồi….” Bạch Sở Mục tuỳ ý hắn phát tiết, trong miệng vẫn không quên tiếp tục trêu chọc.
“Ngươi có thể đi chết được rồi!” Long Thiên Thần lớn tiếng rống lên.
Trong nháy mắt đoàn người Vân Khê bước vào sân, nhìn qua chính là tình cảnh hai người chơi đùa với nhau, mà bên cạnh bọn hắn chính là một cỗ thi thể, hình ảnh này rất là quỷ dị.
Hách Liên Tử Ngữ trùng hợp tỉnh lại ngay lúc này, mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt, chính là hình ảnh Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người đùa nghịch với nhau, nàng mơ hồ lắc đàu, tầm mắt khẽ chuyển, thấy được cỗ thi thể bên cạnh bọn họ cách đó không xa.
Cái nhìn này, làm mặt nàng trắng bệch, cả người phát run.
“Tử Ngọc…”
Trong đầu oanh một tiếng, có một vật gì đó không tiếng động nổ tung.
Tử Ngọc, hắn thật sự đã chết rồi.
Hắn chết ở một bên, mà Long Thiên Thần lại cùng người khác vui vẻ đùa giỡn ở một chỗ, chàng rút cuộc là có ý gì?
Đệ đệ của nàng đã chết, chàng lại vui vẻ, rất vui vẻ, rút cuộc trút bỏ được gánh nặng này, cho nên chàng đang ăn mừng sao?
Hàm răng cắn nát môi đỏ mọng, vết máu loang lổ rỉ ra, Hách Liên Tử Ngữ từng bước bước đến bên cạnh thi thể đệ đệ.
Lúc này Long Thiên Thần mới phát hiện ra nàng, giật mình một cái đẩy Bạch Sở Mục ra, bước nhanh tới trước chân Hách Liên Tử Ngữ, bắt lấy hai tay nàng, nói: “Tử Ngữ, thật là nàng! Nàng rút cuộc trở lại, ta thật rất vui!”
Bộ dạng hắn muốn ôm nàng, lại bị một cỗ lực đạo dùng sức đẩy ra.
“Ngươi vui vẻ? Phải, ngươi là rất vui vẻ đi, bởi vì Tử Ngọc cuối cùng đã chết, ngươi rút cuộc cũng không còn bất kì gánh nặng nào… thật ra thì ngươi vẫn không thích Tử Ngọc, đã sớm muốn đẩy hắn ra thật xa, có đúng hay không?”
“Hiện tại hắn đã chết, rốt cục không thể làm trở ngại gì cho ngươi nữa, cho nên ngươi vui vẻ, ngươi thống khoái!” Hách Liên Tử Ngữ ngữ điệu dần dần lên cao, cười lạnh xen cùng tức giận.
Long Thiên Thần hơi sững sờ, tâm đột nhiên trùng xuống, thì ra trong lòng của nàng nghĩ hắn như vậy? Thì ra hết thảy cố gắng cùng ẩn nhẫn của hắn ở trong mắt của nàng, vô dụng không đáng giá một đồng?
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn im lặng.
“Ngươi không còn lời nào để nói sao?” Hách Liên Tử Ngữ nở nụ cười lạnh, quét mắt qua từng người trong viện, cuối cùng ánh mắt phẫn nộ rơi vào trên người Vân Khê. Nàng bước một bước, rút ra bội kiếm giắt bên hông Long Thiên Thần, nhắm thẳng vào Vân Khê, “Là ngươi! Là ngươi hại chết đệ đệ ta, ta muốn giết ngươi, báo thù cho hắn!”
Trường kiếm một đường hướng tới
Vân Khê đứng tại chỗ, khuôn mặt lạnh nhạt, nữ nhân này như thế nào phải trái cũng không phân biệt được? Nàng mạo hiểm tính mạng đi cứu nàng ta, vậy mà một câu cảm ơn không có, lại còn tin lời Vân tiên tử, muốn giết nàng?
Cứu nàng, còn không bằng cứu một con súc sinh!
Ánh mắt nàng sáng lên, tay trong ống áo vận sức chờ phát động.
Ở bên người nàng, hơi thở quanh thân của Long Thiên Tuyệt cũng giảm xuống theo, ánh mắt thâm thuý như đáy biển loé ra tinh quang.
Dám động người của hắn, có thể thử một chút?
Phía sau bọn họ, tứ đại hộ pháp cùng hộ vệ Long gia cũng nhất tề tiến lên một bước, giống như khí thế áp đỉnh Thái Sơn, vang dội hướng phía Hách Liên Tử Ngữ đang áp gần.
Dám động phu nhân của bọn hắn, có thể thử một chút?
Long Thiên Thần đứng ở trung tâm hai bên, cảm nhận thật sâu áp lực, sắc mặt hắn đại biến, đưa tay lên không ngăn chặn trường kiếm. Nhưng nếu trường kiếm tiếp tục tiến lên, hắn có thể tưởng tượng, Hách Liên Tử Ngữ sẽ gặp hậu quả không thể hình dung như thế nào….
Tay cầm thân kiếm, mũi kiếm khảm vào lòng bàn tay, từng giọt máu tươi theo khe hở chảy xuống.
Hách Liên Tử Ngữ thấy hắn tự tay ngăn cản mình, tức giận mà cười, hoàn toàn không để ý tay hắn đang nắm thân kiếm, nàng tiếp tục đem trường kiếm tiến lên, “Long Thiên Thần, ngươi buông ra cho ta! Ta muốn giết nữ nhân này, báo thù cho Tử Ngọc!”
Vân Khê thấy thế, không khỏi đau lòng cho Long Thiên Thần, muốn tiến lên tách hai người ra. Nhưng Long Thiên Tuyệt đưa tay kéo nàng lại, hướng nàng lắc đầu, không phải hắn không đau lòng đệ đệ, chẳng qua hắn đối với Hách Liên Tử Ngữ đã quá thất vọng. Nếu không để đệ đệ nếm nỗi đau thân thể, dựa vào tính cách thiện lương của hắn, trận tình cảm này còn không biết sẽ tiếp tục thống khổ đến lúc nào.
Thay vì tiếp tục thống khổ, không bằng hiện tại thống khổ, đau đớn xác thịt, so với đau đớn trong lòng thì nhẹ hơn nhiều.
Vân Khê chống lại ánh mắt thâm ý sâu xa truyền lại, lập tức lĩnh ngộ dụng ý của hắn, chân vốn bước lên lại yên lặng thu về.
Những chuyện khác, có lẽ bọn họ có thể gánh thay, vì Thiên Thần giải trừ tất cả sầu não về sau, duy chỉ có chuyện tình cảm, chỉ có chính hắn mới có thể xử lý, Thiên Tuyệt nghĩ đúng.
Long Thiên Thần tay nắm trường kiếm run rẩy, máu tươi chảy ra càng ngày càng nhiều, hắn tiếp tục dùng sức nắm chặt, ngăn cản Hách Liên Tử Ngữ. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hách Liên Tử Ngữ đang nổi giận mất đi lý trí, đột nhiên cảm thấy nàng thật xa lạ.
“Tử Ngữ, nàng rút cuộc là nghe người nào nói bậy? Tử Ngọc căn bản không phải do đại tẩu giết, là Tử Ngọc cấu kết với Hoa Oánh Oánh, muốn hại đại tẩu của ta…”
Hách Liên Tử Ngữ kích động cắt đứt lời hắn: “Cho nên, cho nên các ngươi giết hắn! Các ngươi thật độc ác! Hắn vẫn còn trẻ con, hắn không hiểu chuyện, các ngươi không phải không biết, tại sao không thể bỏ qua cho hắn, tại sao lại hạ sát thủ đối với hắn?”
“Còn ngươi nữa! Ngươi lúc ấy cũng ở hiện trường, có phải không? Tại sao không ngăn bọn họ? Cũng là trong lòng ngươi cũng rất muốn nhìn hắn chết đi?”
Nàng trợn mắt trừng Long Thiên Thần, so với những người khác, nàng càng hận là Long Thiên Thần không bảo vệ.
“Chuyện không phải giống như nàng ghĩ đâu!” Long Thiên Thần nói.
Hách Liên Tử Ngữ nơi nào còn nghe lọt lời hắn?
“Ta không muốn nghe các ngươi ngụy biện! Ngươi cùng bọn họ tất cả đều là một giuộc! Nếu như ngươi thật sự quan tâm ta, thì sẽ không cản ta giết nàng báo thù, nếu ngươi quan tâm ta, sẽ thay ta cố gắng mà bảo vệ tốt Tử Ngọc, nếu ngươi quan tâm ta, ngươi sẽ không ở sau lưng ta cùng nữ nhân khác mờ ám… Long Thiên Thần, ta coi như là nhìn rõ ngươi, ngươi căn bản không hề để ý ta! Đã như vậy, chúng ta kể từ hôm nay, nhất đao lưỡng đoạn!”
Nàng cắn răng, đem trường kiếm xoát một tiếng, từ trong tay Long Thiên Thần rút mạnh ra, thân kiếm rút ra mang nồng đậm máu tươi cùng một ít thịt vụn.
Long Thiên Thần thấp giọng hô một câu, tay cầm kiếm kịch liệt run rẩy, hắn đau lòng nhìn Hách Liên Tử Ngữ, trên tay đau, cũng không thể xoá mờ đau đớn trong tâm.
Một kiếm này, giúp hắn hoàn toàn tỉnh lại.
Hắn ngăn cản nàng, là muốn bảo vệ nàng, bởi vì nàng không thể nào giết được đại tẩu, ngược lại cuối cùng hậu quả sẽ là nàng bị giết.
Hắn từng năm lần bảy lượt tha thứ Hách Liên Tử Ngọc càn quấy, ác ngôn, cũng đã từng cầu xin đại tẩu tha cho tính mạng Hách Liên Tử Ngọc.
Hắn làm rất nhiều, đổi lấy lại là nàng xuyên tạc rồi oán hận, nàng thậm chí cũng không nguyện ý nghe bọn hắn giải thích, đây là cô gái từng khiến hắn động tâm sao?
Máu trên tay còn đang nhỏ tí tách không ngừng, song ánh mắt của nàng lại chưa từng chú ý đến, đây chính người mà hắn từng yêu thương, ở trong lòng thầm hứa, muốn một đời một kiếp bảo vệ sao?
Nàng thật sự để ý hắn sao?
Hắn cúi đầu nở nụ cười, trong đôi mắt tuấn tú hàm chứa lệ quang.
“Nếu như đây chính là điều nàng muốn, vậy cứ như thế đi” Hắn lấy tay kia, từ trong ngực móc ra một túi tiền, đưa cho Hách Liên Tử Ngữ, giọng bình tĩnh nói: “Đây là toàn bộ mà ta để dành được, không nhiều lắm, những cũng đủ cho ngươi cuộc sống đơn giản. Ngươi ở Long Tường đại lục này không nơi nương tựa, sau này phải biết tự chăm sóc mình. Cầm lấy đi, cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt…”
Nhìn đến một màn này, tất cả mọi người giật mình tại chỗ.
Cảm động cho một Long Thiên Thần thiện lương.
Hách Liên Tử Ngữ đối đãi với hắn như thế nào, bọn họ đều thấy nhất thanh nhị sở*, một nữ nhân ích kỷ không biết phân biệt phải trái, bọn họ hận không thể tiến lên đánh nàng một trận, trút giận cho Long Thiên Thần. (*rõ ràng)
Song Long Thiên Thần không những không trách nàng, vẫn như trước chân thành đối đãi, thật lòng suy nghĩ cho đối phương.
Thật không biết là do hắn quá mức thiện lương, hay vẫn là quá mức đơn thuần đây.
Hách Liên Tử Ngữ lại không nghĩ vậy, nàng đỏ mắt, nhìn túi tiền trong tay hắn, lửa giận trong lòng ngược lại càng tăng. Ở trong mắt nàng, số tiền trong túi kia, phảng phất như là lòng tự trọng, lòng kiêu ngạo của nàng. Hắn mang tự trọng của nàng tới nhục nhã nàng, điều này nàng làm sao có thể nhẫn?
Nàng vung kiếm, gọn gàng chém rứt túi tiền trong tay Long Thiên Thần.
Leng keng leng keng…. thanh âm thỏi vàng, nén bạc rơi xuống đất, từng tiếng lọt vào tai.
Còn có ngân phiếu bay lả tả trên không.
Hách Liên Tử Ngữ đỏ hai mắt, tràn đầy hận ý: “Ta không cần ngươi bố thí! Không có ngươi, Hách Liên Tử Ngữ ta vẫn có thể sống tốt!”
Nàng vứt xuống trường kiếm trong tay, xoay người nhào tới bên cạnh thi thể Hách Liên Tử Ngọc, từ từ dìu lên: “Tử Ngọc, chúng ta đi! Tỷ tỷ dẫn ngươi rời khỏi đây!”
Thanh âm ôn nhu, tưởng như người vẫn còn sống.
Nàng dìu dắt thi thể đệ đệ, từng bước từng bước đi về phía ngoài viện, trong nháy mắt sắp rời khỏi sân, nàng quay đầu, quăng tới một ánh mắt tràn đầy hận ý.
Hận sâu như vậy.
Sau đó, thân ảnh hai tỷ đệ, biến mất trong tầm mắt mọi người.
Long Thiên Thần lặng yên đứng một chỗ, đưa mắt nhìn nàng rời đi, cho đến khi biến mất. Hắn không có đuổi theo, bởi vì hắn đã không còn khí lực chạy theo nữa rồi.
Nàng chém rơi túi tiền của hắn, cũng chính là chặt đứt một tia tình ý cuối cùng của bọn họ.
Nỗ lực của hắn, đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ so với việc nàng không chút do dự rút kiếm, không chút do dự chặt đứt tâm ý hắn giống nhau, chưa hề cầu đáp lại.
Thật ra thì hắn rất dễ dàng thoả mãn, chỉ hy vọng nàng có thể cảm nhận nỗ lực của hắn, như vậy là đủ rồi, hắn chưa bao giờ mưu cầu nàng hồi báo. Nhưng mà, ngay cả yêu cầu đơn giản như vậy, nàng cũng không thể thoả mãn hắn, hắn thật sự thất vọng.
“Tay ngươi còn đang chảy máu này! Nữ nhân này làm sao lại ác độc như vậy?” Bạch Sở Mục rút cuộc không nhịn được, tiến lên bắt lấy tay Long Thiên Thần, xem xét, ríu rít nói.
“Tôn chủ, phu nhân, có muốn hay không…” Vân hộ pháp thấp giọng ở bên tai Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hỏi thăm, ý nói, có muốn hay không trừ đi hậu hoạn. Bởi vì cái liếc mắt cuối cùng của Hách Liên Tử Ngữ trước khi rời đi, làm cho người ta bất an trong lòng. Cho dù nàng võ công thấp kém, không có năng lực gì, nhưng tiểu nhân khó phòng, ai biết được ngày sau nàng có thể hay không tìm cơ hội báo thù.
Vân hộ pháp thanh âm rất thấp, nhưng vẫn rơi vào tai Long Thiên Thần, hắn đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía đại ca đại tẩu.
Nói cho cùng, Hách Liên Tử Ngữ cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương mà thôi.
Nàng nhà tan người mất, đệ đệ duy nhất cũng đã chết, hiện tại một thân một mình, phải sinh tồn như thế nào cũng là vấn đề, hắn làm sao có thể để đại ca đại tẩu giết nàng đây?
Nàng đã từng, cũng là nữ tử mà hắn thật lòng yêu thích.
Tình cảm dù chặt đứt, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết đi.
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau một cái, có một khắc, trong lòng bọn họ xác thực nổi lên sát ý, nhưng mà nhìn đến ánh mắt cầu xin của Long Thiên Thần, đến cuối, bọn họ vẫn là mềm lòng.
Nghĩ đến Hách Liên Tử Ngữ võ công kém cỏi, ở Long Tường đại lục cũng không có bất kì chỗ dựa nào, có muốn cũng không tạo nên được sóng gió gì.
Cũng được, bỏ qua cho nữ nhân vừa đáng buồn lại đáng thương này đi.
“Theo ta vào nhà! Đại tẩu giúp ngươi tẩy trùng rồi băng bó vết thương một chút!” Vân Khê đến gần Long Thiên Thần nói.
“Vân nương tử, hay là để ta làm cho” Bạch Sở Mục chủ động xin đi giết giặc nói.
Vân Khê từ trong ngực lấy ra một vài bình sứ màu trắng, đưa cho Bạch Sở Mục, “Đây đều là thuốc tốt để trị ngoại thương, ngươi đều cho hắn dùng đi, quá hai ngày là có thể tốt lên”
“Yên tâm đi!” Bạch Sở Mục khom người nhặt kiếm của Long Thiên Thần lên, đỡ Long Thiên Thần đang ngẩn ngơ rời khỏi sân viện.
Đưa mắt nhìn bóng lưng cô đơn xuất thần của Long Thiên Thần, Vân Khê khẽ thở dài, cõi đời này không phải ai cũng có thể tìm được một nửa của mình, có đôi khi cảm thấy đúng rồi, nhưng chẳng qua lại chỉ là ảo giác.
Nàng có thể ở trong biển người mênh mông, tìm được người kia, cùng hắn chắp tay đồng hành, đồng sinh cộng tử, đây là một chuyện may mắn cỡ nào a.
Bởi vì may mắn, bởi vì khó có được, cho nên nàng mới càng thêm quý trọng, càng thêm hiểu được, nên cảm kích.
Xoay người, nàng nhẹ nhàng vùi đầu vào trong ngực Long Thiên Tuyệt, ôm lấy hắn thật chặt.
Long Thiên Tuyệt hơi sững sờ, nào biết tâm tình nàng lúc này, bất quá đã có mỹ nhân chủ động chui vào trong ngực, hắn hiển nhiên cầu còn không được. Hai tay quây lại ôm lấy nàng, đem nàng nhẹ ôm vào lòng, khoé môi hoàn mỹ cong lên đầy thỏa mãn.
Hết thảy tốt đẹp trên thế gian này, đều không bằng một nụ cười nhẹ của nàng.
Có được nàng, hắn liền có được hết thảy tốt đẹp ở thế gian.
Đám người còn lại, cũng bị cái ôm này của Vân Khê, đánh cho trở tay không kịp, mọi người vội vàng quay lưng đi.
Trẻ con không nên nhìn! Trẻ con không nên nhìn!
Hai ngày kế tiếp, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người bế quan tu luyện, tiếp tục luyện hoá Huyền phẩm linh thạch có được trong tay Côn Lôn lão giả. Trong lúc này, Chiến Thiên Dực cùng Độc Cô Mưu cũng tự mình bế quan luyện hoá tinh thạch, huynh đệ Dạ Hàn Nhật và Dạ Hàn Nguyệt thì trở lại với người nhà trong Tam Đại Thánh Địa, ở cùng một chỗ với bọn họ.
Hai ngày trước, Long Hựu Đình, Hàn Thiên Phong, Hàn Thiên Diệp, Mục Tương Tương và Mục Tiêu Tiêu, những tinh anh của Vạn Hoàng học viện, cũng đã lục tục tới Thiên Long thành, tích cực chuẩn bị cho cuộc chiến Đại hội tỷ võ sắp tới.
Thiên Long thành bởi vì ngày diễn ra Đại hội tỷ võ tới gần, mà không khí của cả toà thành trì càng thêm dâng cao, tựa như thời tiết đầu hè này, dần dần nóng lên.
Càng ngày càng nhiều người đi tới Thiên Long thành, đến xem cuộc đấu.
Bất kể đi đến đâu, khắp nơi đều là đám người chen lấn, phi thường náo nhiệt.
Trong đám người này, duy chỉ hiếm thấy người của thập đại học viện, bởi vì đại chiến sắp tới, tất cả mọi người đều trong trạng thái tích cực chuẩn bị chiến đấu. Cho dù lợi dụng chút thời gian tu luyện cuối cùng không nhất thiết có được thành quả gì, song bọn họ vẫn là không muốn buông tha cơ hội thăng cấp cuối cùng.
Cả toà Thiên Long thành, bị một loại không khí cực kì sôi sục bao phủ, giống như là một hồ nước đang được nấu, chờ trực thời khác nó sôi trào kia.
Sau khi sát hạch luyện khí sư chấm dứt, thời gian học tập mỗi ngày của Vân Tiểu Mặc giảm đi tương đối nhiều, có thời điểm rảnh rỗi, bé lại dẫn Tiểu Bạch, cùng các bạn chơi đùa, rất vui vẻ.
Mấy tiểu bối Long gia, từ sau khi nhận thua, lại cùng Tiểu Mặc bắt tay giảng hoà, vài ngày chơi đùa tới bến, mấy đứa nhỏ liền kết thành một khối. Long Vũ Hiên cùng mấy đứa nhỏ Long gia vứt bỏ hiềm nghi lúc trước, chơi lại với nhau.
Long Thiên Thần kể từ khi cùng Hách Liên Tử Ngữ tách ra, tâm tình tuy có chút tối tăm, song bên cạnh có một kẻ dở hơi như Bạch Sở Mục phụng bồi, thi thoảng lại trêu trọc hắn, hơn nữa gặp được thúc thúc Long Hựu Đình của mình, có thêm một thân nhân quan tâm, tâm tình hắn tốt thêm nhiều lắm.
Cuộc sống cứ trôi qua yên bình như vậy.
Rốt cuộc ngày diễn ra Đại hội tỷ võ cũng đã đến.
Sáng sớm hôm đó, tất cả đệ tử dự thi của Vạn Hoàng học viện đều tụ tập tại chỗ của Vân Khê, mặc trang phục của viện, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái. Ngay cả Độc Cô Mưu cũng bị bá nữ nào đó cưỡng bức dụ dỗ vừa đấm vừa xoa, thay xuống bộ trang phục màu đen đặc trưng của hắn, đổi thành trang phục của viện màu trắng, chẳng qua mũ trùm trên đỉnh đầu hắn như cũ không có lấy xuống, mà đổi thành mũ trùm màu trắng hợp với viện phục (trang phục của viện),mũ trùm thuần trắng che đậy dung nhan hắn, giúp hắn tiếp tục bảo trì thần bí.
Đại hội tỷ võ quy định, số người dự thi của mỗi học viện chỉ có mười người, danh sách chính thức có thể định ra ở một khắc cuối trước khi thi, cũng có thể bổ sung hai ba danh sách thay thế.
Do quy định trận đấu, hôm nay tụ tập ở đây xác thực có tổng cộng mười người.
Bọn họ bao gồm Vân Khê, Long Thiên Tuyệt, Chiến Thiên Dực, Long Hựu Đình, Độc Cô Mưu, Dạ Hàn Nhật, Mặc Tam Thiếu, Hàn Thiên Phong, Hàn Thiên Diệp, Mục Tương Tương và Mục Tiêu Tiêu.
Thực lực mấy người bọn họ từ cao xuống thấp theo thứ tự là:
Long Thiên Tuyệt, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất cao thủ trong các tuyển thủ dự thi của Vạn Hoàng học viện chuyến này, trải qua hai ngày bế quan tu luyện, cũng không ai biết thực lực của hắn tăng tiến đến trình độ kinh khủng như thế nào, chẳng qua khi Vân Khê nhìn thấy hắn xuất quan, cũng cảm giác được hơi thở cả người hắn thay đổi, trở nên sâu không lường được.
Xếp ở vị trí thứ hai, cũng không phải Vân Khê, mà là Chiến Thiên Dực. Dưới sự trợ giúp của Huyền phẩm linh thạch, hắn đột phá Huyền Tôn ngũ phẩm trước Vân Khê, thực lực bây giờ là Huyền Tôn ngũ phẩm sơ khai.
Vân Khê trải qua hai ngày tu luyện, do một nguyên nhân không rõ, trước mắt nàng vẫn như cũ không thể tấn chức Huyền Tôn ngũ phẩm, nhưng nàng xác định, linh nguyên trong cơ thể nàng đã tích luỹ đủ, trong đó có chuyển hoá từ trên người Vân Tranh Tranh, cũng có chuyển hoá từ linh thạch mà thành. Thật ra thì cũng chỉ thiếu một ít cơ hội bộc phát, thực lực cùng Huyền Tôn ngũ phẩm không khác biệt lắm. Đáng tiếc, thực lực nàng bây giờ, chỉ có thể xếp ở hạng thứ ba.
Cùng liệt vào hạng thứ tư, theo thứ tự là Long Hựu Đình, Mặc Tam Thiếu, Độc Cô Mưu, Dạ Hàn Nhật, và Hàn Thiên Phong, năm người đều là thực lực Huyền Tôn tam phẩm. Tuy nói cùng là Huyền Tôn tam phẩm, nhưng thật ra cũng có khác biệt, giống như Long Hựu Đình, hắn bước vào Huyền Tôn tam phẩm đã lâu, bây giờ là Huyền Tôn tam phẩm đỉnh. Độc Cô Mưu và Dạ Hàn Nhật đều là được lợi từ Huyền phẩm linh thạch, mới có thể trong thời gian ngắn tấn chức, Độc Cô Mưu bước vào Huyền Tôn tam phẩm đỉnh, mà Dạ Hàn Nhật chậm hơn chút ít, là Huyền Tôn tam phẩm trung giai. Hai người Hàn Thiên Phong và Mặc Tam Thiếu thì thông qua tự thân nỗ lực, vừa vặn bước vào Huyền Tôn tam phẩm không lâu, cũng là thực lực Huyền Tôn tam phẩm sơ giai.
Liệt vào vị trí thứ chín, chính là hai người Hàn Thiên Diệp và Mục Tương Tương, đều là thực lực Huyền Tôn nhị phẩm.
Mà Mục Tiêu Tiêu xếp hạng chót, chỉ là Huyền Tôn nhất phẩm, trở thành người bổ sung thay thế.
Vân Khê nâng cằm, đánh giá mọi người, bao gồm cả thầy trò năm người dự phòng- Côn Lôn lão giả, nàng không khỏi tấm tắc khen, thực lực của đoàn người bọn họ, quả là khó lường a.
Một người vượt ngoài Huyền Tôn ngũ phẩm, một Huyền Tôn ngũ phẩm, một Huyền Tôn tứ phẩm, bốn Huyền Tôn tam phẩm, hai Huyền Tôn nhị phẩm, một Huyền tôn nhất phẩm, đội hình như vậy, đủ để lấy tư thế oai vệ, tiến vào Đại hội tỷ võ.
Để cho tất cả những người trước kia xem thường Vạn Hoàng học viện, hết thảy đều chấn động, phá hỏng mọi ý định của bọn họ.
Ánh mắt Vân Khê hài lòng, cuối cùng rơi vào bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong, nàng chép chép miệng, phải sợ hãi than cho tốc độ tấn chức của bọn họ. Thiên phú của bốn người này xác thực hết sức quỷ dị, bọn họ không cần linh thạch, cũng có thể nhanh chóng tấn chức, thời gian ngắn ngủi, thực lực bốn người đã đồng loạt lên tới Huyền Tôn ngũ phẩm.
Nếu có thể đem bốn người bọn họ lừa tới Vạn Hoàng học viện, gia nhập đội ngũ dự thi của bọn họ, thật là tốt đẹp biết bao a.
Thử nghĩ xem, một Huyền Tôn ngũ phẩm trở lên, năm Huyền Tôn ngũ phẩm, một Huyền Tôn tứ phẩm, bốn Huyền Tôn tam phẩm… trong đó còn thừa ra một Huyền Tôn tam phẩm, phải trở thành người dự bị.
Hắc hắc, đội hình như vậy, mới là nghiêm túc cường hãn, hù chết người không đền mạng a!
Bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong bị đôi mắt nhỏ đầy mưu tính của nàng nhìn chằm chằm thì cả người không được tự nhiên, nếu không phải sớm biết nàng là nữ tử “Nhà lành” đã thành thân thì bọn họ thật sự hoài nghi, nàng có phải hay không nổi sắc tâm đối với bọn họ, muốn phi lễ bọn họ?
Côn Lôn lão giả giả vờ ho khan vài tiếng, đánh gãy Vân Khê đang “như có điều suy nghĩ”: “Hôm nay là ngày đầu tiên của Đại hội tỷ võ, không phải là chính thức tỷ võ, mà là các đại học viện rút thăm và tuyên bố quy tắc tranh tài, lão phu hiện tại chúc các ngươi may mắn, hi vọng các ngươi có thể rút được thẻ tốt”
“Vân sư muội, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nên lên đường thôi” Long Hựu Đình nho nhã đứng lên, đề nghị.
“Không phải nói rút thăm sao? Tuỳ ý phái người đi là được rồi, không cần thiết phải huy động nhiều người như vậy chứ?” Hàn Thiên Diệp tiếp lời, hắn cảm thấy chuyện rút thăm này hoàn toàn dựa vào vận may và thiên ý, một người rút, cùng mười người rút, kết quả còn không phải giống nhau sao? So với đi trường tỷ võ nhàm chán, hắn càng muốn đi mua sắm trong thành, nếm thử mỹ thực bản địa hơn, hắn cũng không quên mấy lần trước đến Thiên Long thành, phát hiện nơi có không ít thức ăn ngon mê người, rất hợp khẩu vị của hắn.
Hàn Thiên Phong không chút khách khí đập một cái vào ót đệ đệ: “Ngu ngốc! Ngươi thật cho là chúng ta huy động nhiều người chỉ để rút thăm thôi sao? Tỷ võ sắp tới, mượn cơ hội rút thăm, so mặt với các đệ tử dự tuyển của các học viện khác, hiểu rõ thực lực của bọn họ mới là mục đích thực sự của chúng ta!”
“Phong sư muội nói không sai! Mượn cơ hội này hiểu rõ một chút thực lực của những học viện kia, trong lòng chúng ta cũng sẽ có cân nhắc tốt hơn” Long Hựu Đình cho Hàn Thiên Phong một ánh mắt tán dương, ngữ khí không nóng không lạnh nói.
Đáy mắt Hàn Thiên Phong loé loé, ra vẻ lãnh khốc, song hai gò má cũng nổi nên một tầng sắc không tự nhiên.
Hàn Thiên Diệp xoa xoa cái ót của mình, nhận thấy được tỷ tỷ khác thường, hắn ở một bên dùng sức nén cười.
Tỷ cứ giả bộ đi, Long Hựu Đình nói một câu, là có thể khiến tỷ biến thành như vậy, tỷ thật có tiền đồ a!
Ai, quên đi, biết tỷ tỷ da mặt mỏng, hắn sẽ không vạch trần tâm tư nàng.
“Vậy còn chờ cái gì? Đi thôi!” Vân Khê từ chủ vị đứng lên, nàng là người kế nhiệm chức vị viện trưởng do viện trưởng đích thân chỉ định, nghiễm nhiên trở thành chủ trì của tất cả các tuyển thủ dự thi. Nàng ra lệnh một tiếng, mọi người đều nhất tề đứng lên, theo phía sau nàng, cùng nhau đi tới nơi diễn ra Đại hội tỷ võ.
Bên tai, truyền đến thanh âm oán giận của Tiểu Phượng hoàng: “Tiểu Phượng Phượng không muốn nhìn tỷ võ nhàm chán, Tiểu Phượng Phượng muốn cùng Tiểu Bạch và Tiểu Mặc Mặc chơi!”
Tiểu phượng hoàng bị Vân Khê nhốt trong Ngoạ Long cư lại bắt đầu huyên náo.
“Ngươi đem Tiểu Bạch khi dễ thảm như vậy, người ta hiện tại cứ nhìn thấy ngươi là bỏ chạy, ai còn chịu chơi cùng với ngươi?” Vân Khê nhíu mày, mỗi lần nghĩ đến thần sắc hoảng sợ của Tiểu Bạch khi nhìn thấy tiểu phượng hoàng, nàng lại buồn cười.
“Ta cùng Tiểu Bạch chơi, không được sao?” Tỉểu phượng hoàng không có chút giác ngộ nào.
Vân Khê cười một tiếng: “Nghe nói hai ngày nay phụ thân cùng mẫu thân Tiểu Bạch đều ở bên cạnh nó, ngươi xác định ngươi còn muốn bồi nó chơi sao?”
“Ách…. Vậy ta vẫn là đi xem luận võ đi” Tiểu phượng hoàng rốt cục chấp nhận.
“Chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu!” Vân Khê không nhịn được cười mắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.