Phủ thành chủ ở phía Bắc Thiên Long thành, kiến trúc hùng tráng khí thế, trở thành một cảnh đẹp của Thiên Long thành. Xa xa nhìn lại, phủ thành chủ như một con cự long chiếm cứ phía bắc Thiên Long thành, là đầu não của Thiên Long thành, uy nghiêm mà đồ sộ. Phủ thành chủ quản lý trăm vạn thành dân, độc bá một phương, lại có Thiên Long học viện làm hậu thuẫn của nó, thế lực thật lớn. Thành chủ Bách Lý Trì năm nay bốn mươi lăm tuổi, cũng là tuổi cực kì hưng thịnh, trong nhà có sáu nam một nữ, trong đó sáu nhi tử đều là học sinh Thiên Long học viện, xuất chúng nổi bật, nhân trung long phượng, duy chỉ có nữ nhi nhỏ nhất, khuê nữ quanh năm trong khuê phòng, không có tiến vào Thiên Long học viện học tập, cũng là nữ nhi Bách Lý Trì thương yêu nhất. Làm nữ nhi độc nhất của thành chủ Thiên Long thành, không biết có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nàng, bởi vì một khi có thể lấy được nàng, trở thành con rể ở rể, thì sau này vinh hoa phú quý, hưởng chi vô tận. Hơn nữa phủ thành chủ cùng Thiên Long học viện có quan hệ đặc thù, phi thường thân thiết, một khi đứng cùng phe thành chủ phủ thì cũng tương đương với đứng cùng phe Thiên Long học viện, tương lai tu luyện võ nghệ, sẽ càng thuận buồm xuôi gió. Chính là vì nguyên nhân này, cho nên bắt đầu từ ngày nữ nhi thành chủ đủ tuổi cập kê, có vô số thế gia danh môn cùng đệ tử các môn phái lục tục đến cầu hôn, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đại môn phủ thành chủ cũng không biết đã bị đạp hỏng bao nhiêu lần. Đáng tiếc chính là, thành chủ không đáp ứng người nào, hết thảy đem bọn họ cự tuyệt ngoài cửa, đơn giản là … Đáng tiếc, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hiện tại đều vô ích, bởi vì đương sự không thấy, đã chạy trốn mất tích rồi. Đại sảnh phủ thành chủ, vợ chồng thành chủ cùng năm nhi tử đang tụ tập tán dóc. “Phụ thân, thất muội ra ngoài lâu như vậy, làm sao còn chưa trở về? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Mở miệng nói chuyện chính là Bách Lý nhị ca. Bách Lý Trì chỉ cần nghĩ tới con gái mình không nói câu nào, cứ vậy bỏ chạy mất dạng, trong lòng liền giận, khẩu khí nói chuyện cũng tăng vọt theo: “Có thể xảy ra chuyện gì? Nó dám lén một mình xuất môn, nên nghĩ đến hậu quả. Cư nhiên dám trèo tường bỏ trốn, còn có đem người cha ta đây để vào trong mắt hay không? Nó nếu có xảy ra chuyện gì, cũng là nó xứng đáng, do nó tự tìm” “Nói cái gì đó? Ông muốn nguyền rủa Song nhi gặp chuyện sao?” Bách Lý phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, dung nhan dịu dàng động lòng người ẩn ẩn sầu lo, thân là mẫu thân, bà có thể nào không lo lắng cho an nguy của con gái mình chứ? Bách Lý Trì ngoan cố quay đầu, sinh hờn dỗi. “Nương, tính tình cha người còn không biết sao? Ông ấy lúc nào cũng là nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, miệng cứng tâm mềm, ngoài miệng nói thất muội không đúng, kỳ thật đau lòng lo lắng vô cùng. Nếu không phải Thiên Long thành chúng ta sắp nghênh đón mười đại học viện đến tham dự đại tỷ võ, cha hiện tại đã sớm ngồi không xong, tự mình ra khỏi thành đi tìm thất muội rồi” “Đúng vậy! Ai chẳng biết cha bất công nhất, từ nhỏ cũng chỉ tốt với thất muội, con thấy tính tình thất muội chính là do cha chiều thành như vậy” “Đúng đúng, mỗi lần thất muội ra ngoài chọc hoạ, cha đều không đành lòng phạt hay mắng muội ấy, chúng ta lại khác nha, mỗi lần phạm sai, đều bị quất roi một trận. Có đôi khi, ta thật muốn biến thành nữ nhân, trở thành thiên kim tiểu thư Bách Lý gia” “Phốc! Lục đệ, ngươi thích làm nữ nhân như thế, vậy một lần nữa đi đầu thai chuyển thế đi thôi, nhanh lên, có lẽ còn kịp” “Ha ha ha ha ha …” Một nhà cười vang, ngay cả Bách Lý Trì cũng giữ không được bộ mặt lạnh nữa rồi, nghẹn đỏ mặt, lồng ngực không nhịn được run run. Lúc này, ngoài cửa có người đến báo. “Thành chủ, ngoài cửa có người cầu kiến, là Tiểu Hoan nha đầu của thất tiểu thư đưa tới, nói là có chuyện quan trọng muốn thông tri với thành chủ” “Tiểu Hoan? Nha đầu kia không phải vẫn hay đi theo thất muội sao? Chẳng lẽ thất muội đã trở lại?” “Còn không mau cho mời?” Còn chưa chờ thành chủ lên tiếng, thành chủ phu nhân đã hạ lệnh thỉnh người trước. Mấy vị công tử cũng tinh thần phấn khởi, chờ đợi muội muội trở về. Lúc vợ chồng Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đi theo hạ nhân tiến vào đại đường, đón nhận trước tiên là ánh mắt tha thiết nóng bỏng của mấy vị công tử, chỉ tiếc bọn họ trái nhìn phải nhìn, trừ bỏ năm người đi theo phía sau đôi vợ chồng, cuối cùng cũng chỉ còn lại nha hoàn Tiểu Hoan, nơi nào có bóng dáng thất muội của bọn họ đây? Mấy người đều lộ ra thần sắc thất vọng. “Tiểu Hoan, thất tiểu thư đâu? Làm sao lại không ở cùng với ngươi?” Bách Lý tam ca vốn nóng tính, không đợi người khác lên tiếng, hắn liền mở miệng hỏi thăm, ánh mắt sắc bén trực tiếp lướt qua đám người Vân Khê, chặt chẽ tập trung vào nha hoàn Tiểu Hoan. Tiểu Hoan bước vài bước lên, bùm một tiếng quỳ xuống trước thành chủ cùng thành chủ phu nhân, nước mắt như đập chứa nước mở van, thoáng cái liền chảy ra. “Thành chủ, phu nhân, tiểu thư nàng đã xảy ra chuyện rồi, mọi người mau đi cứu tiểu thư đi, ô ô …” “Cái gì? Thất muội đã xảy ra chuyện? Rút cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bách Lý tam ca bước vọt tới trước người Tiểu Hoan, một tay đem nàng từ dưới đất nhấc lên, kích động chất vấn: “Nói mau, thất muội rút cuộc xảy ra chuyện gì?” Mấy người còn lại cũng kích động không thôi, mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Hoan, thiếu chút nữa làm cho Tiểu Hoan khẩn trương hít thở không thông mà ngất lịm đi. “Tiểu thư, tiểu thư nàng …” Tiểu Hoan khóc không thành tiếng, một câu đầy đủ cũng không nói ra được. “Ngươi nói mau a! Đến tột cùng là phát sinh chuyện gì?” Bách Lý tam ca gấp đến độ lay thẩn thể nàng, khiến Tiểu Hoan thiếu chút hôn mê. “Tam đệ, ngươi buông tay ra đã, để Tiểu Hoan tỉnh táo lại, chậm rãi kể” Bách Lý nhị ca tiến lên, ngăn tay Bách Lý tam ca, sắc mặt trầm trọng nhìn Tiểu Hoan, tận lực dùng ngữ khí ôn hoà hỏi: “Tiểu Hoan, ngươi đừng sợ, trước hít sâu, rồi từ từ đem sự tình xảy ra nói cho chúng ta biết” “Tiểu Hoan, ngươi nói mau! Song nhi nó rút cuộc thế nào?” Thành chủ phu nhân ôm ngực, khẩn trương vô cùng, sợ nghe được tý xíu tin dữ nào liên quan đến nữ nhi bảo bối. “Tiểu thư, tiểu thư nàng …” Tiểu Hoan thi thoảng khóc thút thít, nói nửa ngày, vẫn không thể đem sự tình kể ra minh bạch. Vân Khê ở bên thấy vậy cũng mệt thay cho nàng, nhịn không được mở miệng, thay nàng giải thích: “Bách Lý tiểu thư ở chân núi Côn Lôn tiên cảnh gặp nạn, bị người ta ngay tại chỗ bắt đi” Cả nhà nghe vậy, đều kinh ngạc, sau lại bi phẫn. “Ai? Rút cuộc là kẻ nào lớn mật, ngay cả nữ nhi của Bách Lý Trì ta mà cũng dám bắt cướp?” Bách Lý Trì vỗ án, gầm lên mạnh mẽ, làm mọi người đinh tai nhức óc. Đoàn người Vân Khê, bao gồm Long Thiên Tuyệt, Côn Lôn lão giả cùng bốn đồ nhi đều sâu sắc cảm nhận được cảnh giới sâu không lường được của Bách Lý Trì, đáy lòng sợ hãi than. Không hổ là người đứng đầu một thành, thành chủ nổi tiếng gần xa của Thiên Long thành, thực lực thật không phải bình thường a. “Là người của Thanh Lân học viện” Vân Khê rất thích ý nói cho hắn đáp án này. “Thanh Lân học viện?” Bách Lý Trì nặng nề hừ lạnh một tiếng, hàn ý bắn ra bốn phía, “Hay cho một Thanh Lân học viện, đây là muốn công khai hướng Thiên Long thành ta khai chiến sao?” Bách Lý nhị ca là người trầm ổn nhất trong số các thành chủ công tử, ngoại trừ Bách Lý đại ca đang ở bên ngoài không có đây, hắn trước tiên không có thịnh nộ, ngược lại an ủi phụ thân nói: “Cha, chuyện còn chưa có điều tra rõ ràng, chúng ta vẫn là không nên qua loa kết luận. Để con đi điều tra, chờ điều tra rõ ràng, lúc đó tìm Thanh Lân học viện tính sổ cũng không muộn” Bách Lý Trì híp híp mắt, tâm tư dần dần lắng đọng, hắn hồ nghi nhìn về phía đoàn người Vân Khê, trong lòng còn có nghi vấn. Đúng vậy, hắn làm sao có thể chỉ dựa vào lời nói phiến diện của đối phương, liền tin Thanh Lân học viện có mưu toan với nữ nhi chứ? Phải biết rằng Thanh Lân học viện cho tới nay đều tận lực nịnh nọt Thiên Long thành cùng Thiên Long học viện, bây giờ bọn họ đột nhiên bắt giữ nữ nhi của hắn, nói như thế nào cũng có chút không hợp lý. “Các ngươi là ai? Cùng nữ nhi của ta có quan hệ gì?” “Ách…” Vân Khê suy tư xem nên chả lời như thế nào mới thoả đáng, Tiểu Hoan lại đột nhiên thốt lên một câu: “Nàng là sư phụ của tiểu thư” Sư phụ?! Hai chữ này giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ một thoáng đại đường liền nổ mạnh. Không khí lâm vào trạng thái khẩn trương trước nay chưa từng có. “Xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?” Bách Lý Trì hỏi. Vân Khê nhìn đối phương, cảm giác trong giọng nói của người này chứa đầy địch ý: “Ta họ Vân, tên một chữ Khê” “Ngươi là người Vân tộc” Bách Lý Trì sắc mặt biến hoá. “Ta không phải là người Vân tộc, cùng Vân tộc cũng không có bất kì liên quan gì, ta là một người bình thường” Vân Khê phủ quyết. Bách Lý Trì nhìn chằm chằm Vân Khê hồi lâu, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống: “Ngươi không phải là người Vân tộc, vậy ngươi có bản lãnh gì đặc biệt có thể đảm đương chức vị sư phụ của con gái ta?” Nguyên lai là hai chữ “Sư phụ” này gây hoạ. Vân Khê quay đầu, cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau một cái, rút cuộc biết lý do lúc trước hắn lo ngại không để cho nàng thu đồ đệ. Cũng đúng, nữ nhi thành chủ Thiên Long thành, cho dù muốn bái sư, thì cũng là danh sư, làm sao có thể lạy một người không có tiếng tăm như nàng làm sư phụ đây? Bất quá, nghe giọng đối phương xem thường như vậy, lòng tự ái của Vân Khê ngược lại bị thật sâu kích thích. Cũng không phải nàng khăng khăng thu nữ nhi hắn làm đồ đệ, là nữ nhi hắn toàn tâm toàn ý muốn bái nàng làm thầy, nàng còn chưa nghĩ ra có nên hay không nên thu đâu? Chính là hiện tại gặp chất vấn cùng khinh thường như vậy, Vân Khê đáy lòng hừ lạnh một tiếng, Bách Lý gia tộc của ngươi có cái gì đặc biệt hơn người, đồ đệ này, nàng thu chắc rồi. “Ta không có bản lĩnh đặc biệt, bất quá con gái ngươi nếu kêu ta một tiếng sư phụ, ta sẽ tận lực truyền thụ toàn bộ bản lĩnh của mình. Mặt khác, có một chút chuyện ta cần phải nói, không phải ta cưỡng bức nữ nhi ngài bái sư, là nàng chủ động đòi bái ta làm thầy. Nếu không tin, ngài có thể hỏi người theo bên cạnh nàng, xem ta có hay không nói sai?” Tiểu Hoan hàm chứa nước mắt, mãnh liệt gật đầu, tỏ ý chứng thực. “Thất muội nàng còn nhỏ, tâm trí chưa trưởng thành, khó tránh khỏi làm ra một số chuyện không nên, cô nương không cần coi là thật” Bách Lý nhị ca đầu óc mau chóng xoay chuyển, thoáng cái đã nghĩ ra được một lý do thoả đáng. Bách Lý Trì vội vàng nói theo: “Đúng vậy! Tiểu hài tử trong nhà, bái sư cái gì chứ? Có hỏi qua người làm cha ta sao? Không được sự đồng ý của ta liền bái sư, thì vốn là chuyện trẻ con, căn bản không tính” “Được được! không hổ đường đường là thành chủ Thiên Long thành, ngài đích thực đạo đức tốt, tại hạ xem như thụ giáo. Nếu không có tầng quan hệ thầy trò này, chúng ta đây cùng phủ thành chủ cũng không có bất kì quan hệ gì, càng không có cái gì giao đãi. Chúng ta cáo từ” Vân Khê mỉm cười xoay người, trên mặt ý cười cũng mang phần nghiêm túc. Bọn họ có ý tốt tới báo tin Bách Lý Song mất tích, lại gặp phải thái độ lạnh nhạt như vậy, nhiệt tình của nàng cũng tan luôn rồi. Mặc kệ, nữ nhi là nữ nhi của bọn hắn, bọn hắn có năng lực, vậy chính mình tự đi cứu, nàng ít một phần bận tâm, cũng bớt đi một việc. “Chậm đã” Bách Lý phu nhân nóng nảy, vội vàng gọi nàng. Lúc này, Vân Khê vừa lúc cảm thấy một trận ghê tởm, nàng ôm miệng nôn khan. Bách Lý phu nhân hơi hơi sửng sốt, mâu quang chớp động, bà kéo tay Vân Khê lại, thấm thía nói: “Cô nương, xin đừng tức giận. Ta xem cô cũng sắp làm mẹ người, hy vọng cô có thể thông cảm cho tâm tình một người làm mẹ…” Vân Khê hơi kinh ngạc, đối phương cư nhiên ngay tức khắc đoán được chuyện nàng mang thai, nàng không thể không bội phục sức quan sát của Bách Lý phu nhân. Nghe bà nói như thế, tâm Vân Khê cũng mềm xuống theo, đúng thôi, nếu là con của nàng tìm không thấy, nàng sẽ nóng vội đau lòng như thế nào? “Phu nhân, nữ nhi của ngài tạm thời không có việc gì. Người Thanh Lân học viện sở dĩ bắt giữ nữ nhi ngài, là bởi vì bọn hắn hiểu lầm nữ nhi ngài cấu kết với người Thiên Long học viện đoạt đi Kỳ Lân thần thú của Thanh Lân học viện bọn họ, cho nên muốn đem nàng trao đổi Kỳ Lân thần thú cùng các người” “Kỳ Lân thần thú?” Cha con mấy người Bách Lý Trì đều lộ ra vẻ kinh ngạc. “Đám người Thanh Lân học viện này, quả thực không biết suy xét rồi! Cư nhiên tuỳ tiện oan uổng Song nhi của chúng ta? Thiên Long học viện căn bản cũng không có phải người đi Côn Luân tiên cảnh, làm sao nói đến cướp đi Kỳ lân thần thú? Quả thực là nói lung tung!” “Quá hỗn trướng rồi! Tốt nhất đừng để ta thấy được bọn chúng, bằng không thấy một người, lột da một người” “………….” Phụ tử mấy người một lòng căm phẫn. Vân Khê nghe lời bọn họ mắng, tâm tình thoáng tốt lên đôi chút, những người này có thể yêu thương nữ nhi cùng muội muội như thế, nàng có thể tức giận sao? “Các vị, lời cũng đã truyền tới, chúng ta xin cáo từ” Long Thiên Tuyệt kéo Vân Khê, quyết định rời đi, bởi hắn sợ tiếp tục truy cứu tiếp, e là chuyện Kỳ Lân thần thú cũng sẽ bị đào tới. Phụ tử Bách Lý Trì mấy mặt nhìn nhau, muốn tiếp tục hỏi tình huống, chính là không còn mặt mũi, một đám đành phải hướng Bách Lý phu nhân nháy mắt. “Mấy vị, người tới là khách, không bằng lưu lại ăn một bữa cơm” Bách Lý phu nhân cũng nóng lòng cho an nguy nữ nhi, làm sao dễ dàng để bọn họ rời đi cho được? “Vân cô nương, người mang thai không chịu nổi nhất là xóc nảy, nữ nhân trong thời gian mang thai phải chú ý nhiều điều. Lão thân tổng cộng sinh sáu nam một nữ, đối với phương diện này rất có kinh nghiệm, chúng ta cùng ăn cơm, hảo hảo tâm sự chuyện này, cam đoan cô có thể sinh hạ một đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp” Bách Lý phu nhân nhiệt tình giữ lại, làm cho Vân Khê không đành lòng kiên quyết cự tuyệt, lưỡng lự một hồi, đoàn người vẫn là lưu lại, cùng người một nhà phủ thành chủ dùng cơm trưa. Lại nói người bình thường muốn gặp mặt thành chủ đều rất khó, chớ nói đến theo chân người một nhà bọn họ cùng ăn cơm, cho nên có thể cùng thành chủ ăn một bữa trưa, cũng coi là một loại vinh quanh rất lớn, chỉ tiếc đám người Vân Khê cũng không nghĩ như vậy, nếu không phải có Bách Lý phu nhân nhiệt tình giữ lại, có thiên tài mới nguyện ý lưu lại cùng ăn bữa cơm này. Trên bàn cơm, Bách Lý thành chủ cùng năm nhi tử đều bày dáng vẻ kiêu ngạo, không chịu để xuống mặt mũi, chỉ có một mình Bách Lý phu nhân nhiệt tình kêu gọi mấy người dùng bữa, không khí cũng coi như không tồi, không đến mức khó có thể nuốt xuống. “Vân cô nương, ăn nhiều cá tươi một chút, sau này hài tử lớn lên sẽ rất thông minh” “Cám ơn phu nhân” Vân Khê lễ phép đáp tạ. “Bách Lý phu nhân, vậy thời điểm ngài mang thai khẳng định ăn rất ít cá đi?” Côn Lôn lão giả bất chợt mở miệng, mang theo nụ cười gian gian, đánh giá phụ tử thành chủ mấy người, có thâm ý khác. Mấy huynh đệ Bách Lý nghe vậy, lập tức nhìn ra ý tứ hàm xúc trào phúng trong đó, Bách Lý tam ca tính tình nóng nảy, liền vỗ bàn quát: “Ngươi nói vậy là ý gì? Nói mấy anh em chúng ta không đủ thông minh sao?” “Không phải là không đủ thông minh, mà là vụng về đến cực điểm” Côn Lôn lão giả nói. Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không lường trước được Côn Lôn lão giả lại đột nhiên nhảy ra khiêu khích đối phương, đánh bọn họ một cái trở tay không kịp. Không khí vốn đã căng thẳng, lão lại như vậy, chẳng phải là đem không khí càng nháo càng căng? Chỉ một thoáng, Bách Lý huynh đệ nhất tề đứng lên, hùng hổ hướng phía Côn Lôn lão giả. Phía sau Con Lôn lão giả, bốn người Ngọc Thụ Lâm Phong cũng từng bước tiến lên. Năm đối năm, liền ngang bằng như vậy. Vân Khê cảm giác được cái bàn hơi hơi rung động, áp lực vô hình từ trên người song phương bùng nổ, tình thế hết sức căng thẳng. Không hề động thủ, mà so đấu khí thế lẫn nhau. Vân Khê nhướng mày, không để ý tới, tiếp tục ăn ăn, uống uống, nàng đối với năm thầy trò Côn Lôn lão giả rất có lòng tin. Long Thiên Tuyệt so với nàng càng thêm bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không nhăn lại một chút, thanh thản ngồi uống rượu, ăn thức ăn, vẫn không quên thỉnh thoảng săn sóc giúp nàng chia thức ăn. Bách Lý Trì cũng không có ngăn cản mấy nhi tử của mình, từ khi nghe được hai chữ “Sư phụ” xong, trong lòng hắn liền chứa một đám lửa, đối với đám người Vân Khê hoàn toàn không có hảo cảm. Hắn cũng muốn nhân cơ hội này, nhìn xem thực lực của đối phương đến tột cùng như thế nào, nàng rút cuộc có năng lực gì mà có thể thu nữ nhi hắn làm đồ đệ? Bách Lý Trì tĩnh khí, âm thầm quan sát, lúc trước đám người Vân Khê cố ý thu liễm hơi thở, cho nên hắn không cảm giác được, hiện tại thầy trò Côn Lôn lão giả vừa động, đáy lòng hắn liền cả kinh, có chút bị chấn động. Bốn … toàn bộ đều là Huyền Tôn tứ phẩm?! Còn lão giả ở giữa, hơi thở của lão càng làm cho người ta sợ hãi thêm, ngay cả hắn đều không thể phán đoán, hiển nhiên đã là cao thủ Truyền kì chi cảnh, thực lực như vậy đủ làm hắn giật mình cùng một lần nữa xem kĩ những người tới đưa tin này. Hắn phất phất tay, đem nhi tử của mình gọi trở về, dư quang phát hiện trên trán mấy đứa nhỏ của mình từng đứa đều toát ra mồ hôi. Thực lực thật cường đại a! Chỉ riêng mấy tuỳ tùng phía sau đã lợi hại thế rồi, như vậy chủ nhân bọn họ thực lực đáng sợ như thế nào a? Bách Lý Trì nghiễm nhiên đã coi năm người Côn Lôn lão giả là thuộc hạ của vợ chồng Vân Khê, bất quá sự thật cũng đúng là như vậy. Nhìn thấy hai vợ chồng bình tĩnh dùng bữa trưa, đối với những gì mới phát sinh hết thảy coi như không thấy, Bách Lý Trì không thể không xem kỹ bọn họ một lần nữa, chẳng lẽ là hắn gặp được cao nhân thâm tàng bất lộ? Mấy người Bách Lý nhị ca nhìn nhau, âm thầm kinh hãi, trong nháy mắt khi bọn họ chống lại đối phương, bọn họ liền biết thực lực này. Trong mấy người bọn họ, huyền giai cao nhất chính là Bách Lý nhị ca cùng Bách Lý tam ca, đều là cảnh giới Huyền Tôn ngũ phẩm, mấy huynh đệ còn lại cũng là Huyền tôn nhị phẩm, Huyền tôn tam phẩm, nếu đổi lại là gia đình bình thường, có mấy huynh đệ liên tiếp đều là Huyền Tôn chi cảnh, đó đã là vô cùng cao rồi, song hôm nay chống lại năm vị cường địch, lại làm bọn họ thế nhưng chịu không nổi. Nếu không phải vì mặt mũi phủ thành chủ, bọn họ mới đau khổ chống đỡ, bằng không đã sớm bị doạ lui. Không khí trong phòng nhất thời bế tắc. Phụ tử Bách Lý Trì mấy người ngạc nhiên ngó chừng một nhóm bảy người Vân Khê, âm thầm suy đoán lai lịch cùng thực lực chân chính của bọn họ, mà mấy người Vân Khê đâu, lại làm như không có việc gì tiếp tục dùng bữa, chỉ có Bách Lý phu nhân không biết võ công, cho nên căn bản không biết song phương vừa mới đấu qua một trận, vẫn như cũ thúc dục hai bên nhanh chóng dùng bữa cho nóng. Trên bàn cơm một mảnh không khí “an hoà” Lúc này, từ ngoài đường, xa xa truyền tới một thanh âm nam tử, người chưa tới, giọng đã tới: “Cha, nương, ta nghe nói thất muội đã xảy ra chuyện, có thật không?” Ngay sau đó, ngoài cửa hiện ra một bóng người, hắn dáng người cao ngất, khí vũ hiên ngang, làm cho người ta không khỏi sáng mắt. “Hoa nhi, con tới vừa đúng lúc, mau tới bồi khách dùng bữa. Sau khi ăn xong thì cùng khách nhân hảo hảo bàn về chuyện của thất muội ngươi” Bách Lý phu nhân tựa hồ rất tin cậy ngươi mới tới, sau khi nhìn thấy hắn, bà liền âm thầm hàm ý nói. “Vân cô nương, Long công tử, đây chính là con trai trưởng Bách Lý Thanh Hoa của ta, ngày thường hắn là người thương yêu thất muội nhất, trước để hắn phụng bồi các ngươi dùng bữa, các ngươi hảo hảo mà hàn huyên một chút” Không có biện pháp, Bách Lý phu nhân đối với tính tình bảy người phụ tử này hiểu rõ nhất, trông cậy vào sáu cha con kia thì căn bản chỉ là vọng tưởng, hiện tại chỉ có thể trông chờ vào con trai trưởng, người có tính tình ổn trọng khiêm tốn nhất thôi. Nghe Bách Lý phu nhân nói thế, mấy cha con Bách Lý Trì đều bất mãn hừ hừ, nhưng vẻn vẹn chỉ có nhỏ giọng hừ hừ, chứ không dám hướng Bách Lý phu nhân tỏ vẻ bất mãn. Mấy cha con tuy rằng tính tình bướng bỉnh đôi chút nhưng đối với Bách Lý phu nhân tuyệt đối tôn trọng. Bách Lý Thanh Hoa hướng phía đám người Vân Khê ôn hoà cười một tiếng, mới cười đáp được một nửa, hắn ngạc nhiên “Di” một tiếng, trên mặt chợt lộ ra vẻ kích động. “Thì ra là các ngươi! Các ngươi không phải chính là cha mẹ của vị tiểu thiên tài luyện khí sư kia sao? Ha ha, không nghĩ tới các ngươi lại đại giá quang lâm phủ thành chủ, thật là vẻ vang cho kẻ hèn phủ thành chủ ta đây a” “Tiểu thiên tài luyện khí sư?” cả một bàn người, bất kể là toàn gia thành chủ, hay đoàn người Vân Khê đều trăm miệng một lời hỏi. “Hoa nhi, ngươi nói hai người bọn họ chính là cha mẹ ruột thịt của vị tiểu luyện khí sư thiên tài kia?” Bách Lý Trì trừng lớn mắt hổ, quái dị nhìn về phía hai vợ chồng Vân Khê, sau đó đột nhiên chụp tay dưới đùi, nhiệt tình hướng hai người ôm quyền: “Nhị vị, thất kính thất kính! Mới vừa rồi có chút thất lễ, lão phu tại đây tạ tội” Ách, này thái độ trước sau chuyển biến cũng quá lớn đi? Tiểu thiên tài luyện khí trong miệng bọn hắn, hẳn là Tiểu Mặc nhà bọn họ đi? Không thể tưởng tượng được danh tiếng Tiểu Mặc thoáng cái đã lớn như vậy, ngay cả người nhà phủ thành chủ cũng đã trở thành fan của bé, bọn họ được tiếp đãi long trọng hơn, không ngờ là nhờ phúc của Tiểu Mặc, Vân Khê thật dở khóc dở cười. “Đại ca, ngươi không nhận lầm chứ? Bọn họ chính là cha mẹ của vị tiểu thiên tài luyện khí ngày hôm qua ở sát hạch luyện khí đại hội làm chấn động các vị trưởng lão cùng sứ giả sao?” Bách Lý tứ ca thiếu chút nữa hụt hơi hỏi. Bách Lý Thanh Hoa sang sảng cười nói: “Không sai! Hôm qua ta ở hiện trường sát hạch quan sát, tuyệt đối không nhìn lầm, bọn họ chính là cha mẹ của vị tiểu thiên tài luyện khí làm toàn trường khiếp sợ kia”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]