Cách chỗ ngồi của Cửu trưởng lão không xa, đoàn người Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Dung Thiếu Hoa, Lam Mộ Hiên đều đến đầy đủ, tiến đến vì Vân Tiểu Mặc trợ uy.
Mấy người đó nhìn thấy vị trí của Vân Tiểu Mặc, liền hướng giữa sân phất phất tay.
Đoan Mộc Tĩnh cùng Sở Thiếu Dương hai đứa trẻ này vừa phất tay, vừa la hét.
“ Tiểu Mặc ca ca, cố gắng lên a!”
“ Sư phụ, cố gắng lên!”
Vân Tiểu Mặc cũng hướng về phía khán phòng vung tay, cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, khả ái vô cùng.
Long Thiên Thần nhìn Vân Tiểu Mặc một chút, sau đó lại nghĩ đến tung tích của Hách Liên Tử Ngữ, một tiếng ai thán tự nhiên lộ ra.
“ Chớ suy nghĩ lung tung nữa! Nói không chừng khi buổi khảo hạch kết thúc, nàng cũng trở về rồi.” Bạch Sở Mục vỗ vỗ vai hắn, khuyên bảo.
“ Có thể sao? Ta cảm thấy có một dự cảm rất xấu. Bình thường tính tình của Tử Ngữ cũng không có như vậy, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế này, thật lâu không trở về. Nhất định là nàng đã gặp phiền toái gì ở ngoài rồi……..”
“ Long Thiên Thần, ngươi nghĩ nhiều quá? Không có chuyện gì, đừng tự hù dọa chính mình, nói không chừng nàng gặp được đại ca của nàng, bị đại ca nàng mang đi thôi.”
Nghe Bạch Sở Mục hô lên ba chữ “ Long Thiên Thần”, ngồi ở bên này cả người Cửu trưởng lão không khỏi chấn động, cổ như lò xo vậy, thay đổi đi qua.
Long Thiên Thần cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260074/quyen-4-chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.