“Nhóc con, hiện tại đến thời điểm ngươi ra tay rồi đó.” Vân Khê buông miệng của tiểu phượng hoàng ra, ai ngờ tên nhóc này lại cùng nàng giận dỗi, không thèm nhìn nàng.
“Không thèm” Ai bảo mới vừa rồi nàng che miệng của nó, không để cho nó nói chuyện.
“Tiểu tử, chắc là ngươi không biết phân biệt linh thạch đúng không?” Vân Khê bắt đầu dùng phép khích tướng
“Ai nói ta không biết phân biệt? Ta nhắm mắt lại cũng có thể biết cái nào là linh thạch, cái nào không phải linh thạch” Tiểu phượng hoàng hùng hổ ngẩng cao đầu.
Vân Khê khinh thường cười khẽ: “Ngươi có bản lĩnh thì trong thời gian một canh giờ đem đống tảng đá này chia làm hai, linh thạch và không phải linh thạch. Nếu như ngươi có thể làm được, ta mới chấp nhận là ngươi thật sự có khả năng.”
“Hừ! Mới không cần một canh giờ, thời gian một nén nhang là có thể hoàn thành!” Tiểu phượng hoàng nói xong, vỗ cánh, ở giữa không trung xẹt qua một bóng dáng hoa lệ màu vàng, từ vai Vân Khê bay vào trong đống tảng đá.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, thân ảnh màu vàng của tiểu phượng hoàng chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, một viên đá đen tiếp theo một viên bay loạn giữa không trung, nhìn như xốc xếch nhưng rất có trật tự.
“Linh thạch!”
“Không phải linh thạch!”
“Linh thạch!”
“Không phải linh thạch!”
Tiểu phượng hoàng vừa chọn lựa, vừa không quên kêu lên, khả ái cực kỳ.
Vân Khê mím môi cười trộm, tên nhóc này mặc dù tính tình kém một chút, nhưng đơn thuần khả ái giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260056/quyen-4-chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.