Mọi người lục tục đi vào một cánh cửa nhỏ khác, tiến vào một không gian mới.
Vân Khê liếc mắt liền nhìn thấy được một trung niên nam tử đang tọa trên một đóa băng liên màu lam. Thoạt nhìn ông rất trẻ tuổi, anh tuấn, cùng với thanh âm thuần hậu mà tràn đầy tan thương rất không tương xứng.
Ông nhắm hai mắt, như đang nhập định, thân thể được một vấng sáng nhàn nhạt bao quanh, vừa thánh khiết vừa uy nghiêm.
Cả không gian chỉ có ông, không có người khác. Chẳng lẽ ông chính là viện trưởng của Vạn Hoàng học viện? Trẻ tuổi như thế thật ngoài dự đoán của Vân Khê.
Nghe nói, một khi đã tu luyện đến Huyền tôn chi cảnh trở lên, tu vi càng cao, tuổi thọ của con người càng dài, dung nhan cũng sẽ không già đi. Có lẽ vị viện trưởng này bở vì tu vi cao cho nên mới có thể bảo trì được thanh xuân.
Khi ông mở mắt ra, vạn trượng quang mang ngay lập tức phóng ra, thiêu đốt ánh mắt. Ánh mắt có lực xuyên thấu thẳng tắp nhìn vào Vân Khê cùng tiểu Phượng Hoàng ở đầu vai của nàng. Chỉ một ánh nhìn lại làm cho Vân Khê cảm thấy ông có thể nhìn thấu hết mọi chuyện.
“Viện trưởng, Vạn Hoàng chi hoàng đã phá quang ra, người xem…” Một vị trưởng lão lên tiếng.
“Ngươi chính là Vân Khê?” Viện trưởng dừng một chút, tầm mắt lại tiếp tục nhìn tiểu Phượng Hoàng, bí hiểm, “Ngươi cùng Vạn Hoàng chi hoàng hữu duyên. Không biết ngươi có nguyện ý ở lại Vạn Hoàng học viện, gánh trách nhiệm nặng nề: chấn hưng Vạn Hoàng học viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-nhi-tu-va-mau-than-phuc-hac/1260040/quyen-4-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.